- " Nhưng mà..... "
Nguyệt Tích Lương biết tình hình nguy cấp không cho phép chần chừ, thế nhưng nàng không thể bỏ mặc Mạc Kinh Thiên. Đó là phụ thân nàng! Là phụ thân nàng tìm kiếm cực khổ!
Kình Sâm nhìn thoáng qua nhân số hắc bào, nhẩm tính phần trăm chiến thắng, cuối cùng tuyệt vọng kết luận. Nếu chỉ có đám tay chân, hắn có thể bảo đảm đưa Nguyệt Tích Lương ra ngoài không một chút tổn hại, thậm chí đem cả Mạc Kinh Thiên đi theo cũng không thành vấn đề.
Bất quá, rắc rối nhất ở đây là sự có mặt của Mạc Vấn Thiên. Võ công Mạc Vấn Thiên tương đương hắn, đó đã là chuyện của bảy mươi năm trước, bây giờ y đang ở trình độ nào, là thụt lùi hay tăng tiến, hắn khó đoán được.
Hắn không thể lấy tính mạng môn chủ ra để mạo hiểm. Cho dù đệ tử Quỷ Âm môn có chết sạch, môn chủ cũng phải an toàn về tông môn!
- " Môn chủ, nghe lão phu. Nguyệt Kinh Thiên..... không, là Mạc Kinh Thiên, hắn có lẽ là nhi tử thân sinh của Mạc Vấn Thiên, tạm thời sẽ không nguy hiểm. Quan trọng là ngươi..... ngươi có sống mới cứu được hắn, không phải sao? Với lại.... dù ngươi muốn mang hắn đi ngay tức khắc, ta cũng lực bất tòng tâm! "
Nguyệt Tích Lương làm sao không hiểu vấn đề đơn giản này, nắm chặt bàn tay, nàng thở dài.
- " Vậy được, ta đi! Kình Sâm gia gia, ngươi cũng cùng đi với ta sao? "
Kình Sâm không suy nghĩ liền lắc đầu.
- " Không! Ta không thể đi. Ta mà đi, ai sẽ giữ chân Mạc Vấn Thiên? Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau. "
Kình Sâm nói ra câu đó có chút trái với lòng. Hắn có thể cầm chân Mạc Vấn Thiên, ngược lại, Mạc Vấn Thiên đương nhiên cũng giữ được hắn. Cộng thêm nhân số đối phương đông đảo, e rằng hắn khó mà thoát thân.
Nhưng như thế thì thế nào? Làm gì có cách gì vẹn toàn đôi đường? Hắn không vào địa ngục thì ai vào?!
Nguyệt Tích Lương mím môi, khí thế quyết liệt.
- " Được! Kình Sâm gia gia, ngươi nhất định phải đuổi kịp! "
Thân hình Kình Sâm hơi khựng lại, hắn né tránh ánh mắt Nguyệt Tích Lương, đáp.
- " Tốt! Ta hứa. "
Vừa nói xong câu ấy, Kình Sâm nhân lúc Nguyệt Tích Lương chưa kịp phản ứng đã túm lấy y phục nàng, nhấc bổng, dùng sức ném về phía đám người Hàn Uy, đồng thời gầm lên.
- " Đệ tử Quỷ Âm môn nghe lệnh, bảo hộ môn chủ, đột phá vòng vây!! "
Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, đến khi nàng định thần lại thì đã được A Nghiên tiếp lấy. A Nghiên bị lực phản chấn lùi về phía sau vài bước mới đứng vững, cả cánh tay đều tê rần, mất cảm giác như không còn là của chính mình nữa.
Trời sinh thần lực nàng, so với Kình Sâm vẫn còn kém quá xa!
Hàn Uy nghỉ ngơi một lúc lâu, dùng dược của Nguyệt Tích Lương đã khôi phục năm, sáu phần thương thế. Hắn, cùng với đông đảo trưởng lão, đệ tử Quỷ Âm môn lặp tức ôm quyền.
- " Tuân lệnh!! "
Người Quỷ Âm môn không giống với các môn phái khác, bọn hắn không những võ công cao cường, lại còn không sợ chết. Trên chiến trường, ngươi sợ nhất là đối thủ nào? Không phải thể loại mạnh mẽ, mà là thể loại không cần mạng. Mạnh mẽ và không cần mạng kết hợp lại, đó chính là đội quân gặp Thần sát Thần, gặp Phật giết Phật.
Con giun xéo mãi cũng quằn, huống chi là xéo phải ác quỷ.
- " Lên! "
Hàn Uy rút đao hô lớn.
Người của Quỷ Âm môn cùng với hắc bào Thiên Ma cung lao vào nhau quần đấu. Nhất thời, tiếng binh khí va chạm rung trời, máu chảy thành sông.
Nguyệt Tích Lương được mọi người bao bọc ở giữa, bên cạnh nàng có A Nghiên chiếu cố. Nàng cũng không nhàn rỗi làm con rùa rụt cổ, bao nhiêu độc châm, độc phấn nàng đều mang ra sử dụng, hiệu quả khá tốt. Đến khi đám hắc bào phát hiện ra động tác nhỏ của Nguyệt Tích Lương thì đã muộn, hàng chục tên đã trúng độc, không khí tuyệt bỏ mình thì cũng mất sức chiến đấu, tùy tiện bị đối thủ chém bay đầu.
Mạc Vấn Thiến đưa mắt nhìn Quỷ Âm môn đang gắng sức muốn chạy thoát, trong mắt hắn, bọn họ không khác gì một đám hề nhảy nhót. Hắn câu môi, ống tay áo khẽ phất, mấy căn tiểu đao sắc bén xé gió, như tên rời cung nhắm sau lưng Nguyệt Tích Lương bắn tới.
- " Hình như tiểu cô nương kia đối với Quỷ Âm môn rất quan trọng? Vậy thì ta càng không thể để nàng đi dễ dàng như vậy.... "
Keng keng!
Nhưng tiểu đao còn chưa đi được nửa đường thì đã bị một đạo kình phong bất ngờ đánh rớt.
Kình Sâm chậm rãi thu tay, bước đến trước mặt Mạc Vấn Thiên, vạt áo không gió bay phấp phới.
- " Nàng là ai không quan trọng. Lão bất tử, đối thủ của ngươi là ta. "
Mạc Vấn Thiên đạm mạc mặt đối mặt Kình Sâm, không cố chấp tấn công Nguyệt Tích Lương mà cảm thán.
- " Đã bao nhiêu năm rồi ta với ngươi mới đánh một trận? Quả thật là tưởng niệm. Kình Sâm, ngươi oán ta? "
Kình Sâm không hiểu Mạc Vấn Thiên hỏi như vậy có ý gì, thành thật trả lời.
- " Oán ngươi? Không, ngươi là gì mà ta phải oán ngươi. Ngươi..... không là gì cả. "
Không là gì.... hắn không là gì của Kình Sâm?
Khuôn mặt bất biến của Mạc Vấn Thiên bỗng chốc trở nên trầm xuống, vô cùng khủng bố.
- " Ngươi không thể không oán ta. Ta làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi như vậy, ngươi phải oán ta mới đúng! Sao ngươi không oán ta?! "
Nhừng một lát, Mạc Vấn Thiên lại cười.
- " Đúng rồi, tiểu cô nương..... nếu ta giết nàng, ngươi có oán ta không? "
Nói đoạn, Mạc Vấn Thiên không đợi Kình Sâm hoàn hồn đã quay sang ra lệnh cho Mạc Kinh Thiên.
- " Nhi tử, truy sát người của Quỷ Âm môn, không được để ai sống sót.... không một ai. "
Mạc Kinh Thiên thoáng đần người, nhưng rất nhanh hắn đã hồi hồn. Hắn không nói gì, chỉ yên lặng xoay người, mang lên thủ hạ, cất bước đuổi theo dấu vết Quỷ Âm môn để lại.
Truy sát Quỷ Âm môn, hắn làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com