Nguyệt Tích Lương loanh quanh một lúc, chọn ngõ nhỏ vắng người lột bỏ lớp cải trang, thay y phục nữ nhi. Lý do thay đồ là nàng muốn vào tiệm bán vải, mua vài ba bộ y phục mới. Đương nhiên đã mua thì phải mua đồ nữ rồi, mấy bộ đồ cũ của nàng đã bị Bắc Mạc Quân xé gần hết.
Còn xé để làm gì..... không cần nghĩ cũng biết rồi đấy.
Nguyệt Tích Lương thỏa mãn ôm bọc đồ mới mua bước ra từ cửa tiệm, đằng sau còn vang lên giọng nói vui vẻ của bà chủ.
- " Cô nương lần sau lại đến chỗ ta mua y phục nha, ta giảm nửa giá cho cô nương. Ây da, trên đời này sao có nữ tử đẹp như cô nương vậy chứ! "
Nhan sắc của Nguyệt Tích Lương khi không cải trang phải nói là vô cùng nổi bật, đi đến đâu cũng vạn người chú mục.
Nguyệt Tích Lương thử y phục, bộ nào cũng cực kỳ vừa vặn, đẹp xuất thần. Y phục cũng vì nhan sắc của Nguyệt Tích Lương mà được thăng hạng theo.
Như trước kia đã từng nói, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, đồ khất cái cũng trở thành trào lưu.
Bởi vì lẽ đó, ngày hôm nay tiệm y phục của bà chủ được tiếp đón đợt khách nhiều nhất trong năm. Nguyệt Tích Lương mua bộ nào là các cô nương muốn mua bộ giống y hệt cho bằng được. Thậm chí còn có mấy vị lang quân mua hộ thê tử ở nhà với ước muốn thê tử của mình càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Nguyệt Tích Lương bất lực bật cười, nhưng không ngờ vì hành động vô thức này của nàng mà xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
- " Hả? Sao vậy? "
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc đưa mắt, chỉ thấy có một phần nhỏ người dân chảy máu mũi ròng ròng, phần còn lại thì đang bận bịt mũi ngăn máu sắp chảy ra.
Lần đầu tiên..... lần đầu tiên trong trấn nhỏ của bọn hắn, thiên địa bị nụ cười của một nữ tử làm cho ảm đạm thất sắc. Một nụ cười, kết hợp hài hòa giữa thánh khiết và mị hoặc, giây lát đã miểu sát đã nam lẫn nữ.
Tiên nữ bất quá chỉ như vậy mà thôi!
Nguyệt Tích Lương nhún nhún vai, nhân lúc mọi người còn đang ngây ngốc đứng như trời chồng thì quay người chạy mất dạng.
Ài..... đẹp quá cũng là cái tội hay sao? Nhưng làm sao bây giờ, cố tình lão nương đẹp như vậy đấy, hâm mộ chưa nào?! Phư phư!
Mỗ nữ nào đó hung hăng tự luyến ở trong lòng.
Sau vụ việc chấn động vừa rồi, Nguyệt Tích Lương ngược lại đã rút ra được kinh nghiệm, phủ thêm một lớp khăn lụa để che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách.
Ngay khi Nguyệt Tích Lương hướng hiệu thuốc đi đến, nàng liền nhìn thấy bên đường có một đám đông đang túm tụm lại với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ ầm ĩ.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, bạn nhỏ Lương lại lần nữa vứt nhiệm vụ ra sau đầu, chạy đi hóng náo nhiệt.
- " Này, có chuyện gì vậy? "
Nguyệt Tích Lương vỗ vai một phụ nhân đứng trước, dò hỏi.
Phụ nhân đến quay đầu cũng lười quay đầu lại, thuận miệng trả lời.
- " Ài.... đúng thật là tạo nghiệt mà. Tên khất cái này không biết đã chọc gì đến bọn ác bá kia để mà bị bọn chúng hành hạ. Đáng thương quá.... "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, nghe xong liền lợi dụng thân hình nhỏ nhắn chen vào bên trong đám người.
- " Tiểu tử thối, ngươi còn nói ngươi không ăn trộm màn thầu của lão tử! Ai tin ngươi!? "
Một vị đại hán hung hăng mắng to, chỉ sợ người xung quanh không nghe thấy.
- " Đúng vậy! Con mẹ nó màn thầu đại ca ta vừa mới mua để trên bàn, quay đi quay lại đã biến mất. Lại nói xung quanh đây chỉ có mình ngươi, không phải ngươi lấy thì là ai? "
- " Nhị ca, ngươi nói nhiều với tên này làm gì. Dám lấy trộm đồ của đại ca, đánh chết hắn! "
- " Đúng vậy, khất cái đáng chết. Đánh ngươi chỉ tổ bẩn giày lão tử. Ta đánh ngươi là phúc của ngươi! "
- " Đánh! Đánh cho ta!! "
Bốp bốp!!!
Năm, bảy nam tử thi nhau tay đấm chân đá một khất cái nằm cuộn tròn dưới đất, đánh không hề lưu tình, vang lên những tiếng động nhức tai.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn bất bình. Hóa ra chỉ vì vài cái màn thầu mà làm to chuyện đến mức này, không phải bọn ác bá kia cố tình gây sự sao?
Uỵch!!
Khất cái nọ bị người ta đá một cước, nặng nề rơi xuống bên chân Nguyệt Tích Lương, cát bụi mù mịt.
Khất cái một thân y phục rách rưới, không có lấy một chỗ là lành lặn. Đầu tóc rũ rượi rối tinh rối mù, che gần hết gương mặt hắn, nhìn không ra diện mạo.
Thân hình hắn ngược lại không gầy yếu như những khất cái khác mà khá cao to, dường như còn có cả cơ bắp. Chẳng lẽ hắn vốn không phải khất cái, chỉ là bị lưu lạc đến bước đường này? Khất cái mới vào nghề?
Nguyệt Tích Lương tinh ý phát hiện, hắn đã mất một bên cánh tay, ống tay áo mềm oặt giũ xuống, trống không.
Tên khất cái tính tình có vẻ quật cường, dùng một cánh tay còn lại cố gắng bò dậy từ dưới đất, cất giọng khản đặc, khô khốc.
- " Ta nói..... ta không ăn cắp! "
Nguyệt Tích Lương nhẹ gật đầu, trong lòng đánh cái tán thưởng tên khất cái. Nàng không thường ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhưng nếu muốn nàng ra tay..... trừ phi tự thân hắn phải có bản lĩnh mới được. Như vậy, nàng không ngại thuận tay cứu thêm một mạng người.
- " Mẹ kiếp! Đến nước này ngươi vẫn còn không chịu thừa nhận!? "
Phốc!
Vị đão đại một quyền đấm thẳng vào ngực tên khất cái làm hắn ho ra một búng máu tươi, hai chân loạng choạng, đứng không vững. Nhưng hắn vẫn bướng bỉnh đứng thẳng lưng, mặc cho hai chân run rẩy kịch liệt.
Hắn..... không được quỳ!
Vương gia nói..... không được tùy tiện quỳ xuống. Nam tử hán dưới đầu gối là vàng!
Nếu hắn không đói đến lợi hại, nếu hắn không mệt lả người, nếu hắn còn cánh tay, nếu hắn...... thì đám người này còn lâu mới là đối thủ của hắn.
Từ bao giờ.... từ bao giờ hắn trở nên yếu đuối như thế này? Từ khi hắn bị thương ư? Không...... là từ khi tên kia rời bỏ hắn. Tên kia chết..... hắn liền không có khát vọng sống nữa rồi....
Vậy nhưng, hắn vẫn phải cố. Hắn muốn tìm một người..... không, là hai người. Hai người đó là ánh sáng duy nhất của hắn lúc này, là hi vọng mong manh của hắn. Cho nên..... hắn không thể chết, hắn.... chưa thể chết!
Khất cái nắm chặt bàn tay, khớp xương vang lên những tiếng kêu răng rắc, hắn nghiến răng rống lớn, trong giọng điệu hàm chứa bao nhiêu uất ức không nói thành lời.
- " Ta nói ta không ăn cắp chính là không ăn cắp! Triển Chính Hi ta..... khinh thường nói dối các người!! "
Triển Chính Hi ta, dù có nghèo cũng chưa từng ăn cắp một đồng! Lúc trước là vậy, bây giờ là vậy, mai sau cũng vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com