Bắc Mạc Quân ra hiệu bằng mắt với Nguyệt Tích Lương, hai người cùng điều chỉnh lại khăn che mặt, song song lao vào bên trong.
- " Các ngươi là người phương nào?! Người đâu! Có thích.... "
Tường trưởng lão vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thấy có hai hắc y nhân xông vào thì lặp tức gào lớn, bản thân hắn cũng đã giao vài chiêu với Bắc Mạc Quân, cả cánh tay đều tê rần. Tường trưởng lão biết, mặc dù võ công của hắn không tệ, thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn không phải là đối thủ của người trước mặt. Bây giờ không gọi người đến thì bao giờ mới gọi?
Bất quá, Tường trưởng lão dường như đã dồn quá nhiều sự chú ý vào Bắc Mạc Quân mà coi nhẹ sự tồn tại của Nguyệt Tích Lương. Nàng đâu có đến đây để làm cảnh!
Chẳng biết khi nào thân hình nhỏ nhắn của Nguyệt Tích Lương đã vòng qua đằng sau Tường trưởng lão, nhân lúc hắn chưa nói hết câu thì tiến hành tập kích.
Một cái bao bố từ trên trời giáng xuống, chụp thẳng lên đầu Tường trưởng lão.
Tầm nhìn đột ngột biến thành đen sì, Tường trưởng lão trong lúc hoảng hốt bị Bắc Mạc Quân đánh cho một chưởng, đồng thời điểm á huyệt.
- " Ư... ư... "
Miệng không thể nói, Tường trưởng lão vùng vẫy kịch liệt muốn thoát ra khỏi cái bao bố bốc mùi hôi thối không biết Nguyệt Tích Lương lấy từ đâu. Đáng tiếc, Nguyệt Tích Lương làm sao cho hắn được như ý nguyện. Nàng không dám chậm trễ điểm luôn huyệt còn lại của hắn, cả cơ thể Tường trưởng lão cứng đờ trong một tư thế vô cùng kỳ dị.
- " Ôi, cuối cùng lão bất tử này cũng yên lặng được đôi chút. Mệt chết ta! "
Nguyệt Tích Lương xoay người, hướng cái đệm thịt dưới đất ngồi phịch xuống. Cả cái bàn tọa không hề thương tiếc tiếp xúc thân mật với khuôn mặt già của ai đó.
Tất nhiên, giọng nói bây giờ của Nguyệt Tích Lương không phải là giọng nói thật, mà là chất giọng khàn khàn, ồm ồm của " Phong Hoan ".
Tường trưởng lão: " ........ "
Giọng nói này thật quen, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.
Mẹ kiếp! Là ai có lá gan dám ám toán lão tử?!
Bắc Mạc Quân phủi phủi gấu áo vốn không hề nhiễm một hạt bụi, giả vờ giả vịt lên tiếng.
- " Hừ, võ công của Tường trưởng lão này thật chẳng ra làm sao, không bằng một phần mười chủ tử. Ta nghĩ, hắn còn không xứng để làm đối thủ của chủ tử, ha ha ha! "
Nguyệt Tích Lương nhịn cười, lén lút giơ ngón tay cái với Bắc Mạc Quân.
Tiểu Quân Quân, hảo dạng!!!
- " Đương nhiên rồi! Ngươi thử nghĩ mà xem, ở trong Vu tộc này, ngoại trừ tộc trưởng, còn ai lợi hại hơn Ngu.... chủ tử của chúng ta cơ chứ? "
- " Ta thật không hiểu nổi, tại sao chủ tử lại phái chúng ta đến ám toán hắn? Đây không phải là giết gà dùng dao mổ trâu hay sao? "
- " Đúng nha! Ngươi nhìn cái hắn xem, một kích của ta còn không chịu nổi. Thật vô dụng! "
Nguyệt Tích Lương vừa nói vừa đá đá Tường trưởng lão nằm im bất động dưới đất, giọng điệu đầy sự khinh thường.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương kẻ tung người hứng, không coi ai ra gì phỉ nhổ Tường trưởng lão một trận. Cứ như người ở trong bao bố này là người đã chết vậy. Bất quá nếu suy nghĩ một cách thấu triệt, mặc dù là nói xấu Tường trưởng lão, thế nhưng từng câu từng chữ của hai người bất tri bất giác để lộ ra rất nhiều sơ hở.
Thứ nhất, hai người chỉ làm việc theo lệnh.
Thứ hai, chủ mưu phía sau là người Vu tộc, hơn thế nữa còn là người ở phe đối đầu Tường trưởng lão.
Thứ ba, người này không phải là tộc trưởng.
Xâu chuỗi tất cả lại, nhìn toàn Vu tộc, những kẻ tình nghi chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Tường trưởng lão từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ nào đã chịu khi nhục qua, trong Vu tộc địa vị của hắn luôn luôn là cao thượng. Hôm nay chính tai hắn nghe được những lời này, còn bị " đè đầu cưỡi cổ " theo đúng nghĩa đen, bản thân lại lực bất tòng tâm, không thể phản kháng.
Thời điểm này, cơn giận của Tường trưởng lão dâng lên tận đỉnh đầu, suýt chút nữa hộc máu đột quỵ.
Rất tốt.... rất tốt!!
Mặc kệ là ai, trên địa bàn của hắn ám toán hắn, cánh tay kẻ này thực đủ dài!
Mối thù này hắn không báo, hắn thề không làm người!
Tường trưởng lão nghiến răng ken kén, hai mắt sung huyết giăng đầy tơ máu. Còn đâu dáng vẻ tiên phong đạo cốt giả tạo thường ngày.
Nguyệt Tích Lương ngáp một cái, thấy thời cơ đã tới, dường như không muốn tiếp tục nhiều lời, nàng rút ra thanh kiếm bên hông, đặt lên cổ Tường trưởng lão, cười khẽ.
- " Tường trưởng lão à, ngươi đừng nên trách ta. Có trách thì trách ngươi không có mắt, đắc tội với chủ tử nhà ta. Yên tâm, ta sẽ tiễn ngươi lên đường thật nhẹ nhàng.... Phập! một cái... là xong rồi.... "
Tường trưởng lão cảm nhận được lưỡi kiếm sắc lạnh sượt qua làn da, đau nhói, thậm chí nó đang từ từ, từ từ cắt qua động mạch cổ hắn, máu tràn ra ngoài mỗi lúc một nhiều. Sát khí tỏa ra trên người Nguyệt Tích Lương chân thật đến từng lỗ chân lông, không hề giống như đang giả vờ.
Tường trưởng lão có thể khẳng định, hắc y nhân này là đang nói thật. ' Hắn ' sẽ giết hắn!
Không.... không phải! Là hắn.... hắn sẽ chết!
Chết ư? Hắn chết ư?
Không! Hắn không muốn chết.... hắn chưa muốn chết.... hắn không thể chết!
Hắn sợ.....
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tường trưởng lão bị Nguyệt Tích Lương dọa đến thất hồn lạc phách, cả người run rẩy kịch liệt.
- " Ư..... ư.... ư. "
Xin đừng giết ta, ta không muốn chết.... đừng giết ta!
Cho dù Tường trưởng lão không nói được thành lời thì Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đều nhận ra ý tứ cầu xin của hắn.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, làm như không để ý lắm, cố tình chuyển động lưỡi kiếm.
- " Đừng sợ.... sẽ không đau đâu. Kiếm pháp của ta rất chuẩn, một kiếm hạ xuống, đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn như suối. Nghệ thuật nhất là.... nó còn sót lại một ít da giữa cổ và đầu. Cái đầu của ngươi cứ treo lủng lẳng.... lủng lẳng. Thật đẹp làm sao! Ngươi nói phải không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com