Hờ.... hắn thừa nhận, hắn vì yêu nàng mà mất hết liêm sỉ rồi. Liêm sỉ gì tầm này, giữ thê tử quan trọng hơn nhiều!
Nghĩ đến hai từ " thê tử ", Bắc Mạc Quân chợt nhận ra, mặc dù Nguyệt Tích Lương được cả thần dân Cảnh Lăng công nhận là Vương phi của hắn, vậy nhưng...... hai người còn chưa có thành thân!
Chưa qua cửa thì có nghĩa là chưa danh chính ngôn thuận làm phu thê. Còn rất có thể sẽ bị người khác nẫng tay trên. Thất trách..... thất trách a!
Nhớ tới Hiên Viên Dật và Hàn Vũ như hổ rình mồi phía sau, Bắc Mạc Quân âm thầm làm ra quyết định. Đợi sự việc ở Vu tộc xong xuôi, Nhị vương gia hắn sẽ trở về Cảnh Lăng cử hành đại hôn, làm cho Nguyệt Tích Lương trở thành tân nương lộng lẫy và hạnh phúc nhất Tứ quốc.
Lương bảo bảo mà khoác lên giá y, chắc chắn sẽ rất kiều diễm, hắc hắc!
Trong đầu Bắc Mạc Quân tưởng tượng ra viễn cảnh Nguyệt Tích Lương lễ phục đỏ thắm nằm dưới thân hắn, ướt át khêu gợi, bên môi không tự chủ được kéo kéo, cười hết sức đáng khinh.
Nguyệt Tích Lương bên cạnh vừa đúng lúc nhìn thấy biểu cảm ngu ngốc đáng đánh đòn này, nàng rùng mình một cái, khóe miệng giật giật, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.
- " Tiểu Quân Quân, chàng lại phát bệnh động kinh à? "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
Động kinh? Động kinh cái đầu nàng!
Nói ta động dục may ra còn đúng.....
- " Khụ khụ! "
Hai tai Bắc Mặc Quân thoắt cái đỏ ửng, hắn khẽ ho hai tiếng, không dám nhìn thẳng ai đó, bắt đầu đánh trống lảng.
- " Mau nhìn phía dưới, lão thái bà kia bắt đầu vào vấn đề chính rồi. "
Nguyệt Tích Lương nhận ra ý định của hắn nhưng cũng không vạch trần, yên lặng liếc hắn một cái rồi lại tập trung tinh thần theo dõi diễn biến phía bên dưới.
.........
Lã Oa để cho các trưởng lão ngồi đợi một lúc lâu nhưng cũng không có ai dám tỏ thái độ không vừa ý. Nàng ta uống một chén trà ước chừng phải mất nửa nén hương, xong xuôi mới chậm rãi đặt chén xuống, mở miệng.
- " Các ngươi biết ta đã mang những ai về tộc địa chứ? "
Chúng trưởng lão nghi hoặc nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Do Lã Oa vừa về đến nơi đã hạ lệnh triệu tập, ngược lại bọn hắn không có dư thừa thời gian để sai người đi thăm dò.
Lã Oa cũng không muốn thừa nước đục thả câu, ung dung nói ngay.
- " Là Lãnh thiếu môn chủ. "
Nội bộ trưởng lão hết sức bất ngờ, nhưng dường như vẫn nằm trong sự tiếp nhận được, liền bàn tán xôn xao.
- " Nga~ Hóa ra là Lãnh thiếu môn chủ sao? Đúng là rồng đến nhà rắn mà! "
- " Đã bao nhiêu năm hắn không đặt chân đến tộc địa chúng ta rồi? Nếu không phải thỉnh thoảng phía bên trên có ra lệnh chúng ta thi hành vài nhiệm vụ, ta còn nghĩ..... có khi nào môn phái đã bỏ rơi chúng ta rồi không?! "
- " Đúng vậy, đúng vậy. Lãnh thiếu môn chủ đột ngột đến chơi, chúng ta phải tiếp đón thật tốt. "
- " Nhưng mà...... Lãnh thiếu môn chủ nhân trung long phượng, tại sao lại có hứng đến Vu tộc làm khách? "
Có người hỏi ra một câu như vậy, làm dấy lên sự nghi hoặc trong lòng mọi người.
Nên nhớ, sau vụ việc Lăng Tiêu Nhiên đào hôn gần hai mươi năm trước, môn phái đã đem lòng bất mãn với Vu tộc, đừng nói là người trong cuộc như Lãnh Phong.
Suốt từng đấy năm, đây là lần đầu tiên Lãnh Phong trở lại Vu tộc, là người thông minh đều đoán được.... chắc chắn có đại sự!
Tường trưởng lão vuốt chòm râu lưa thưa, dè dặt hỏi lại.
- " Tộc trưởng, Lãnh thiếu môn chủ muốn giao việc hệ trọng gì cho chúng ta ư? "
Lã Oa bỗng nhiên mỉm cười, làm cho các nếp nhăn trên mặt xô hết vào nhau, tường chừng có thể kẹp chết một con ruồi.
- " Đại sự thì không có, hỉ sự thì có một! "
Hỉ sự?!
Tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, miệng há hốc.
Hỉ sự? Lãnh thiếu môn chủ đến thì liền có hỉ sự. Không phải là.....
Tường trưởng lão hào hứng đập bàn, vui vẻ hô lớn.
- " Lãnh thiếu môn chủ một lần nữa muốn cưới nữ nhân tộc ta?! "
Thảo nào..... thảo nào Lãnh thiếu môn chủ đột nhiên đại giá quang lâm, nếu không phải cầu hôn thì làm cái gì?
Vu tộc mặc dù là xuống dốc, thế nhưng không thể phủ nhận lực lượng huyết mạnh của Vu tộc rất là cường đại. Nhất là nữ tử, độ thuần khiết trong máu luôn luôn cao hơn nam tử một bậc. Vậy cho nên mới có chức vị Thánh nữ cao quý!
Nếu nam tử nào may mắn được kết hợp với nữ tử Vu tộc, không những có thể tiến hành song tu, đề cao nội lực, hơn thế nữa còn sinh ra hậu đại thiên tư trác tuyệt. Sinh hạ nam hài thì có thiên phú võ nghệ yêu nghiệt, sinh ra nữ hài thì thừa hưởng huyết mạch của mẫu thân nó.
Lãnh Phong khi xưa muốn cưới Lăng Tiêu Nhiên không phải là vì lẽ đó hay sao? Một nữ tử Vu tộc cực phẩm như vậy, có ai mà không muốn cất giữ làm của riêng? Để làm lô đỉnh cũng tốt!
Ngu trưởng lão một phần vui vẻ, một phần ưu tư, vừa chen vào vừa không quên đả kích Tường trưởng lão.
- " Thế nhưng Lăng Tiêu Nhiêu cũng đâu có ở tộc ta. Không biết là ai hơn bảy năm trước đã làm cho nàng ta chạy mất. Lãnh thiếu môn chủ muốn cầu hôn, cầu hôn ai? "
Tường trưởng lão bị Ngu trưởng lão một câu làm cho á khẩu, nhất thời không nói được gì.
Các nhân vật khác cũng bắt đầu thảo luận lên.
- " Đúng rồi nha. Lãnh thiếu môn chủ khi xưa đã đích thân chỉ định Lăng Tiêu Nhiên, nhưng giờ nàng ta bặt vô âm tín, biết đâu mà lần? "
- " Cũng do Tường trưởng lão, một nữ nhân cũng không trông coi được. Không biết thường ngày tinh lực hắn ta dùng để làm gì? "
- " Xùy, còn không phải là để ân ân ái ái với các thị thiếp hay sao? Nghe nói còn bị ám toán lúc đang xxoo, đúng thật là..... "
- " Suỵt..... nói nhỏ thôi, Tường trưởng lão nghe thấy đấy! "
- " ........ "
Tường trưởng lão nghẹn một ngụm khí đến nỗi mặt đỏ bừng, xấu hổ không biết chui vào đâu cho hết. Nhưng cố tình đấy chính là lỗi của hắn, không thể chối bỏ được.
Trầm ngâm một lúc, Tường trưởng lão mới nở nụ cười tự cho là đúng, nói to.
- " Ai bảo Lãnh thiếu môn chủ chỉ có thể cưới Lăng Tiêu Nhiên?! Trong Vu tộc ta không thiếu nữ nhân xuất sắc, càng không chỉ có một vị Thánh nữ! "
- " Ý của ngươi là..... "
- " Đúng vậy. Lãnh thiếu môn chủ muốn cầu hôn, lựa chọn phù hợp nhất chính là Thánh nữ đương nhiệm..... Mộ Sở Sở! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com