Mục lục
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã đệ tử bần thần giây lát, sau đó mới phát hiện ra là mình bị lừa, đó căn bản không phải là tên thật của nàng. Gã tức giận công tâm, suýt nữa phun ra một búng máu. Gã phẫn nộ nhưng lại không có chỗ để phát tiết, đành ức chế nuốt xuống. Ai bảo người ta đáng sợ như thế đâu?



"Ngươi muốn gì? Chúng ta nhớ chưa từng đắc tội với ngươi. Nếu ngươi muốn giải cứu đám thôn dân này, chúng ta sẽ rút về, nước sông không phạm nước giếng!"



Gã đệ tử trước mặt không giống với tên vừa bị tra tấn kia, gã đúng là có chút được gọi là thông minh. Gã sẵn sàng cho rút quân để bảo toàn mạng sống, còn hơn chưa biết thực lực và lai lịch đối phương mà cứ thế xông lên.



Nguyệt Tích Lương mân mê đôi môi hồng nhuận như hoa đào tháng ba, nàng tinh nghịch nháy mắt.



"Ta chỉ muốn giết các ngươi thôi, không có gì to tát cả."



Thế mà nói không có gì to tát?



Với ngươi như thế nào mới được gọi là to tát hả?



Gã đệ tử nhận thấy rằng bản thân không thể nào câu thông được với Nguyệt Tích Lương. Nàng một bộ dáng thờ ơ bất cần đời, chung quy lại không biết được khi nào nàng nghiêm túc, khi nào nàng đùa cợt.



Một kẻ khác đứng gần gã nóng nảy bước lên một bước, đe dọa.



"Ngươi thật to gan, ngươi không thấy ký hiệu trên ngực chúng ta sao? Chúng ta là người của Thiên Ma cung! Đắc tội với Thiên Ma cung ngươi sẽ phải hối hận!"



Giờ cả thiên hạ đều biết Thiên Ma cung tồn tại, tiếng xấu vang xa, tiếng xấu vang xa đồng nghĩa với việc sức mạnh của nó cũng được lan truyền. Thiên Ma cung mạnh, không ai phủ nhận điều đó, cái tên Thiên Ma cung mang ra để uy hiếp người khác vô cùng thuận tiện.



Chỉ đáng tiếng, hắn đe dọa hơi nhầm người.



Nguyệt Tích Lương híp mắt, hùa theo.



"Thiên Ma cung? Ta rất sợ hãi nha, sợ quá đi mất, tỷ có sợ không Lam tỷ?"



Hiên Viên Lam đang đưa cho tiểu nữ hài Hồ Nhi mấy viên kẹo đường, nghe vậy liền ra sức phụ họa.



"Thiên Ma cung phi thường lợi hại, ta cũng sợ lắm, làm sao bây giờ? Bọn hắn có đuổi giết chúng ta hay không?"



Nguyệt Tích Lương giả bộ hoang mang ôm đầu.



"Chúng ta sẽ chết mất!"



Hiên Viên Lam lại thương tâm gạt lệ.



"Tích Lương, ta không muốn chết. Lam tỷ vẫn còn trẻ, Lam tỷ muốn đi chơi."



Tên đệ tử lên tiếng nghĩ hắn đã thành công dọa được các nàng, hắn đắc ý vuốt tóc, nói.



"Biết rồi thì mau cút đi, đừng để ta...."



Lời nói còn chưa nói hết, đồng tử hắn thoắt cái thu thỏ, gương mặt kinh hãi mang theo biểu cảm không thể tin được. Hắn từ từ cúi xuống, ánh mắt bắt gặp đoản đao ghim sâu giữa ngực, máu đỏ thấm ra ngoài y phục một mảng lớn.



Trước khi chết, hắn kịp thời nhìn thấy khóe môi Nguyệt Tích Lương dần dần giương cao đầy tà khí.



Phịch!



Thân hình lực lưỡng ngã gục, hắn chết ngay tại chỗ, chết không cam tâm, không nhắm mắt.



Nguyệt Tích Lương bình thản thu tay lại, vỗ ngực tự trấn an.



"Ai da, vì chúng ta không muốn chết nên các ngươi càng phải chết. Nói đến thật không khéo, các ngươi lại là người của Thiên Ma cung, đã là Thiên Ma cung... ta phải đuổi tận giết tuyệt mới được."



Tha cho địch nhân không phải là thánh mẫu mà là ngu ngốc. Đổi lại nếu Thiên Ma cung bắt được người của Bắc Nguyệt liên minh, bọn hắn cũng sẽ giết không thương tiếc. Lấy đạo của người trả lại cho người, thiên kinh địa nghĩa!



"Vậy... tiếp theo đến lượt ai đây?"



..........



Thời gian một nén nhang trôi qua, các thôn dân thôn Minh Khê vui mừng đỡ nhau đứng dậy, bọn họ phớt lờ những thi thể không còn nguyên vẹn trên mặt đất, thi nhau quỳ lạy Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam.



"Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta, ngươi là Quan Thế Âm Bồ Tát, thực cảm ơn ngươi."



"Chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô nương, quyết không chối từ!"



"Thôn Minh Khê được cứu rồi!"



Vốn nghĩ ngày hôm nay bọn họ phải chết không thể nghi ngờ, sống được là một kỳ tích. Làm trâu làm ngựa cho ân nhân của mình thì tính là gì?



Hồ nhi cầm kẹo đường Lam tỷ cho, khuôn mặt non nớt bẩn thỉu bừng sáng.



"Tỷ tỷ xinh đẹp, cảm ơn ngươi!"



Nguyệt Tích Lương dùng khăn tay lau mặt nàng, khó được có thời khắc dịu dàng, mỉm cười nói.



"Ăn kẹo đi, lát nữa tỷ tỷ cho muội ăn đồ ngon hơn."



Hồ nhi mãnh liệt gật đầu, chạy đến một bên ăn kẹo, còn chia cho các hài tử khác.



Nguyệt Tích Lương lúc này mới nhìn các thôn dân gầy yếu, thương cảm mở miệng.



"Làm trâu làm ngựa thì không cần đâu. Cứu các ngươi chỉ là một cái nhấc tay, đừng để trong lòng."



Dù nàng đã biết Thiên Ma cung cho quân đi bóc lột, cướp của khắp nơi, nhưng nàng lại không ngờ đến bọn hắn sẽ xuống tay tới mức độ này. Đây chỉ là một thôn Minh Khê nhỏ nhoi, không biết bên ngoài kia còn có bao nhiêu nơi phải hứng chịu cảnh lầm than như vậy? Có bao nhiêu nơi không may mắn được nàng cứu giúp, dẫn đến tan cửa nát nhà, tính mệnh một đường xuống hoàng tuyền?



Thôn Minh Khê là một ví dụ tiêu biểu, là một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng Nguyệt Tích Lương như đang nhắc nhở nàng điều gì đó.



Nguyệt Tích Lương bận rộn một hồi, cuối cùng vẫn không quên mục đích của chuyến đi. Nàng hỏi nhà họ Trần muốn thu mua lượng lớn Ngân Anh thảo, phu thê họ Trần cũng nằm trong đám thôn dân được giải cứu, đương



nhiên vui vẻ dâng Ngân Anh thảo lên.



Thật đúng dịp, lũ đệ tử Thiên Ma cung vơ vét lương thực trong thôn, thuận tiện đã lấy hết cả Ngân Anh thảo, đồ vẫn chất đống ở phía trước, chưa kịp chuyển đi.



Nguyệt Tích Lương kiểm tra, chỉ sợ những tên mãng phu đó không biết ngắt thảo dược, làm hỏng hết lá cây. Quả nhiên, Ngân Anh thảo hầu như đã bị dập nát, còn lại một bộ phận là hoàn hảo, bất quá cũng đủ để nàng dùng.



Nguyệt Tích Lương thu thập Ngân Anh thảo, trả tiền cho nhà họ Trần và đưa cho trưởng thôn một xấp ngân phiếu để xây dựng lại thôn làng. Mới đầu trưởng thôn nhất quyết không nhận, nhưng sau khi Nguyệt Tích Lương chỉ về phía mấy hài đồng đói lả hốc hác, trưởng thôn chảy nước mắt miễn cưỡng nhận lấy, không ngừng nói lời cảm tạ.



Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam lên ngựa vào thành lấy đồ rồi quay trở lại Bắc Nguyệt liên minh, cả một đoạn đường dài Nguyệt Tích Lương không hề nói lấy một lời, chẳng biết đang nhập tâm suy nghĩ cái gì.



Hiên Viên Lam ngắm nàng, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Tích Lương lạnh lẽo, âm trầm đến vậy.



.........



"Cái gì? Phòng tuyến phía Nam bị phá vỡ?"



Nguyệt Tích Lương vừa đặt chân vào Quỷ Âm môn đã nghe được tin tức chấn động, nàng không nhịn được hỏi lại.



Kình Hạo một thân nhuốm máu, vẻ mặt mệt mỏi nói.



"Môn chủ, tình hình ở phía Nam sắp không xong. Nhị vương gia đã ở đấy, nhưng quân địch thế như trẻ tre, ngài ấy không có cách khắc phục. Nhị vương gia sai ta về đây tìm cứu viện!"



Nguyệt Tích Lương nhăn mày, phẫn nộ mắng.



"Nam Viêm quốc làm cái gì mà để ra nông nỗi này? Lão già Nam Viêm đế nên thoái vị rồi!"



Kình Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.



"Giờ chuyện đó không quan trọng, quan trọng là quân cứu viện kìa."



Lục trưởng lão đứng cạnh không đợi được sốt sắng nói chen vào.



"Làm gì có quân cứu viện! Tất cả các cánh quân đều có nhiệm vụ riêng, phía Đông, Bắc, Tây cũng đang gồng mình chống chọi, căn bản không dứt ra được."



"Vậy là không có cứu viện?"



Kình Hạo biến sắc mặt, thầm nhủ đáng chết.



"Không có!"



Lục trưởng lão khẳng định sự thật phũ phàng.



Không có cứu viện thì phải làm sao? Bất kỳ phía nào bị phá vỡ đều sẽ lộ ra lỗ hổng phòng ngự.



Nguyệt Tích Lương nghĩ nghĩ, nàng trấn định leo lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, hạ lệnh.



"Không có cứu viện thì ta đi. Lục trưởng lão, người tập hợp tất cả những đệ tử Quỷ Âm môn còn sót lại trong môn phái, cùng ta đến chiến trường phía Nam phụ trợ minh chủ."



Người ít còn hơn không có. Nàng không thể để Bắc Mạc Quân chịu đựng một mình, nàng... cũng sẽ ra chiến trường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK