Nguyệt Tích Lương thờ ơ gật đầu, đeo lại mặt nạ, sau đó lôi kéo Hiên Viên Dật đi một mạch vào trong. Hiên Viên Dật không có bất kỳ phản kháng, mặc nàng cầm tay hắn, ánh mắt thoáng mềm mại đi xuống. Nếu cứ như thế này mãi thì thật tốt....
Bên trong Thiên Ma cung rất rộng lớn, ước chừng phải to gấp đôi Quỷ Âm môn, phong cảnh lạnh lẽo âm u, không có hoa cỏ, chỉ có mấy gốc cây trụi lơ, cứ đi được một đoạn ngắn lại gặp phải tượng đá điêu khắc hình hung thú sống động.
Nguyệt Tích Lương chọn một góc khuất vắng vẻ, thả tay Hiên Viên Dật ra, không để ý đến hiểu cảm mất mát của hắn, hai tay chống nạnh, hùng hổ dọa.
- " Ngươi nha, diễn làm ơn có tâm một chút, ngươi diễn còn thua cả Bắc Mạc Quân nữa kìa. Bị phát hiện thật thì ta thiến ngươi! "
Để cho Hiên Viên Dật đi cùng nàng, Nguyệt Tích Lương vốn tưởng rằng sẽ có thêm một cái bảo đảm. Bất quá..... Nguyệt Tích Lương nghĩ lại rồi. Hắn không gây ra rắc rối cho nàng nàng đã cảm tạ trời phật. Người quang minh chính đại như hắn quả thật không thích hợp làm trò mờ ám!
Thiến?
Khóe môi Hiên Viên Dật khẽ co rúm, gò má xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Nàng..... nàng..... nói ra câu đó không biết xấu hổ! Có ai làm nữ nhân như nàng hay không? Nguyệt vương gia, ngươi rốt cuộc đã dạy nữ nhi kiểu gì vậy? Thật sự không có ai chạy đến đại môn vương phủ tố cáo đấy chứ?
Hiên Viên Dật ngượng ngùng gật đầu, sờ sờ ót.
- " Ta biết rồi, ta sẽ chú ý. "
Để không bị nàng đuổi cổ đi về, hắn liều!
Lại nói đến, tính ra hắn đã là người may mắn nhất. Khi A Nghiên và Hiên Viên Lam biết Nguyệt Tích Lương sẽ đến Thiên Ma cung, các nàng cũng sống chết đòi đi theo. Kết quả thì sao? Không ngoài dự liệu, Nguyệt Tích lương thẳng thừng từ chối. Các nàng không chịu liền bất thình lình đánh thuốc mê, làm cho Hắc Sát, Bạch Sát trước tiên 'hộ tống' các nàng về Quỷ Âm môn. Lúc hai bạn nhỏ tỉnh lại, bóng dáng Nguyệt Tích Lương thì không thấy đâu, bản thân các nàng đã đi vạn dặm xa tít mù tắp, chỉ có thể oán hận cắn khăn tay khóc ròng.
Nguyệt Tích Lương hừ hừ hai tiếng trong lỗ mũi coi như ngầm ưng thuận. Nàng nhìn ngó xung quanh một lượt, xác nhận không có người nào đi ngang sau mới lôi từ trong ngực ra tấm bản đồ da dê. Nhìn nét bút trên tấm bản đồ ngoằn nghèo, run rẩy như con giun, mặt trên lấm tấm vết máu khô là đủ hiểu người vẽ nó đã vẽ trong tình trạng sợ hãi, khiếp đảm đến nhường nào.
Nguyệt Tích lương thập phần ghét bỏ bĩu môi.
- " Bảo hắn sẽ bản đồ, hắn lại vẽ thành bùa chú. Hắn chết đáng lắm! "
Nàng nhất ngôn cửu đỉnh, nói tha cho mỗ vị đệ tử Thiên Ma cung là sẽ tha, với điều kiện hắn sẽ đẹp một chút. Nhưng hắn lại không vẽ đẹp cho được, nên.... không thể trách nàng một kiếm đoạt mạng. Đó hoàn toàn là do hắn bất tài!
Cái 'bùa chú' này nàng giải không nổi!
- " Thân phận của chúng ta bây giờ là người của Hồng bộ. Hồng bộ..... nằm ở hướng đông. "
Hiên Viên Dật liếc qua bản đồ, ngón tay chỉ vào một vị trí được đánh dấu đỏ chót bằng máu tươi.
Nguyệt Tích Lương hoài nghi đảo mắt.
- " Ngươi chắc chứ? "
Hiên Viên Dật bất mãn nhíu mày.
- " Nàng không tin ta? "
Không phải hắn tự cao, bất quá Hiên Viên Dật có thể tự tin vỗ ngực tự xưng họa thánh. Trong khắp tứ quốc, không ai không biết đại danh đỉnh đỉnh của hắn. Hắn khác Bắc Mạc Quân, hắn cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại xuất thân danh môn.... thành ra họa kỹ của hắn đã sớm hơn đứt sư phụ.
Tấm bản đồ trong tay Nguyệt Tích Lương, xấu thì đúng xấu điên xấu dại, thế nhưng với con mắt tinh tường được luyện thành họa nhãn kim tinh của Hiên Viên Dật, hắn nhìn ra không thành vấn đề.
Nguyệt Tích Lương cười trừ, vứt bản đồ cho Hiên Viên Dật, đẩy đẩy hắn.
- " Tin, ta tin ngươi chứ, tin hơn Phật tổ như lai. Ngài tài giỏi, ngài dẫn đường, tiểu nhân nghe theo ngài, tuyệt không hai lời! "
Hiên Viên Dật cuối cùng cũng có đất dụng võ, nàng không dùng thì chẳng phải uổng phí?
Hiên Viên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cầm bản đồ xem một lượt, sau đấy không một câu báo trước dùng nội lực xé nó thành những mảnh vụn nhỏ như đầu ngón tay, rơi lả tả.
Nguyệt Tích lương trợn mắt há hốc mồm nhìn 'bùa chú' nàng vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, vất vả lắm mới có được bị phá hủy ngay trước mắt. Nàng gần như muốn xông lên bốp cổ Hiên Viên Dật.
- " Ngu đần! Ngươi làm cái gì vậy?! "
Hiên Viên Dật xảo diệu tránh thoát 'ma trảo', vô tội dang hai tay.
- " Ta nhớ hết rồi. "
- " Cái gì? " Nguyệt Tích Lương ngớ người.
Hiên Viên Dật chỉa chỉa đầu hắn, điềm tĩnh mỉm cười.
- " Bản đồ.... nằm trong đây rồi. Nàng không cảm thấy cầm theo một thứ đáng ngờ như vậy rất nguy hiểm? Chi bằng phi tang nó đi. "
- "........ "
Nguyệt Tích Lương vô ngữ.
Những tưởng trí nhớ của nàng tốt lắm, không ngờ nàng ếch ngồi đáy giếng, còn có người tốt hơn. Yêu nghiệt! Ngươi chính là yêu nghiệt! Cả ngươi và Bắc Mạc Quân đều yêu nghiệt! Lão nương không chơi nữa, lão nương muốn về nhà!
........
Đại sảnh Hồng bộ, có một lão nhân đang ngồi trước thư án ngủ gà ngủ gật, cây bút lông chẳng biết từ bao giờ quệt lên mặt hắn thành những vệt râu mèo đen sì, vô cùng tức cười.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên sát bên tai khiến hắn giật nảy mình, tỉnh cả ngủ.
- " Chúng ta muốn báo danh! "