Mục lục
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Chương 221




Đêm tối, sự canh phòng trong địa bàn Vu tộc không hề lỏng lẻo hơn ban ngày, ngược lại càng có phần chặt chẽ hơn. Thỉnh thoảng lại có một tốp tráng hán cầm binh khí đi tuần tra, ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả một khoảng đen kịt. Dẫu cho như vậy, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân nếu muốn trốn tránh, ẩn dấu tung tích của mình vẫn không có lấy một chút khó khăn.

Vụt!

Một nam tử Vu tộc đang đi tuần vừa đúng lúc bị đau cổ, hắn ngửa đầu lên trời dự định hoạt động chút gân cốt. Bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy có một bóng đen và một bóng trắng bay vụt qua trước mặt hắn, nhanh như một cơn gió rồi biến mất tăm...

Vị nam tử nào đó ngẩn người, hung hăng dụi dụi con mắt nhập nhèm buồn ngủ. Xong xuôi, hắn lại ngó xung quanh một lượt.

Quái lạ, làm gì có ai? Chẳng lẽ hắn lại nhìn lầm?

Vẫn còn ôm nghi ngờ trong lòng, nam tử lại dùng khuỷu tay nhẹ huých người huynh đệ bên cạnh, hỏi.

- " Này, vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không? "

Vị còn lại ngoác miệng ngáp dài một cái, hàm hàm hồ hồ trả lời.

- " Không có a, ngươi thấy cái gì sao? "

Nam tử khẽ gật đầu, vẻ mặt đề phòng.

- " Ta nhìn thấy thứ gì bay trên trời, màu trắng, tự như người... lại không phải người, ngươi nói... có phải là thích khách? "

Người được hỏi dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- " Đầu óc ngươi có phải bị đập hỏng rồi không? Vu tộc chúng ta canh phòng nghiêm ngặt như thế này, đến con ruồi cũng chui không lọt, lấy đâu ra thích khách. Huống chi..... ngươi có thấy thích khách nào mặc đồ màu trắng chưa?! "

' Tên ngốc ' sửng sốt một hồi, rồi như mới bừng tỉnh đại ngộ, gãi gãi đầu.

- " Ngô? Cũng đúng.... vậy thứ ta nhìn thấy là cái gì? "

Nam tử đối diện lúc này mới chợt nhớ ra đồng bạn mình là kẻ nhát gan, gan còn nhỏ hơn chuột. Hắn lặp tức cười tà một tiếng, tiếng cười kinh dị và khủng bố phá lệ rõ ràng trong không gian tịch mịch.

- " Ta nhớ được, mấy năm trước nhi tử của Tường trưởng lão có bắt về một nữ nhân từ ngoại giới. Nữ nhân đó lớn lên thập phần xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Chỉ tiếc, nàng vốn đã có trượng phu, không chịu hầu hạ công tử, dẫn tới công tử tức giận đã cưỡng bức nàng. Ai ngờ nữ nhân đó tính cách quá mức quật cường, không chịu được ô nhục nên đã treo cổ tự vẫn. Ây.... đúng rồi, ngươi nhìn kìa, cái cây kia chính là cái cây nàng ta đã chọn để tuyệt mệnh đó! "

Vừa nói, ngón tay hắn vừa chỉ về gốc cây đằng trước. Cái cây đã trụi hết lá, chỉ còn lại vài cành khẳng khiu tạo thành một hình thù quái dị, vài con quạ đậu trên ngọn cao cất tiếng kêu thê lương.

Quác! Quác!

Nam tử máy móc quay đầu nhìn theo hướng " huynh đệ tốt " đang chỉ, nhất thời nuốt một ngụm nước miếng, mặt mày xanh mét.

- " Ngươi.... ngươi nói bậy! Ngươi... ngươi... ngươi đừng có mà lừa ta! "

Người nào đó vẫn còn chưa dự định buông tha, dịch dịch chân từ từ lại gần y nói khẽ vào tai.

- " Ta nói là sự thật. Ngươi nghĩ xem, nửa đêm canh ba thế này, mặc đồ màu trắng, lại còn bay trên trời.... không phải là nữ quỷ thì là cái gì? Ngươi cẩn thận nhớ lại đi.... có phải còn có một đầu tóc dài ngoằng hay không? Hả? "

Nói xong, hắn thổi nhẹ một hơi vào dáy tai nam tử đáng thương.

- " Ngao!! "

Nam tử giật thót mình, hai mắt trợn ngược, tóc gáy dựng đứng cả lên, ớn lạnh.

Hình như.... có lẽ.... thực sự là hắn có nhìn thấy một bộ tóc dài...

Ma.... Ma!!

Ở đây có ma!

Nam tử nào đó bị hù đến bệnh tim tái phát, tròng mắt đảo trắng dã, thẳng tắp ngã vào lòng đồng bạn, sùi bọt mép ngất đi.

Nam mô a di đà phật.... nữ quỷ đại nhân, ngươi đừng đến tìm ta. Ta là người tốt hàng thật giá thật đó, hàng ngày ăn chay niệm phật, không sát sinh, chỉ là tính hướng có hơi sai một chút.... một chút mà thôi...

- " Uy! Ngươi tỉnh tỉnh lại a! "

Nam tử kia run run khóe môi, vả mạnh vài cái vào sinh vật đang nằm gọn trong vòng tay hắn, nhưng vả mãi mà y không chịu tỉnh.

Sao tiểu tử này lại nhát gan như vậy cơ chứ? Hắn chỉ đùa một tí thôi mà. Hắn thề!

Bất đắc dĩ, nam tử đành phải bỏ lại việc tuần tra, mang hậu quả mà mình gây ra chạy nhanh đi tìm đại phu.

Mẹ kiếp! Quên mất là con hàng này bị bệnh tim bẩm sinh. Phi phỉ cái mồm thối!

Ai da... nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẻ mặt sợ hãi của y đúng là rất thú vị, khả ái muốn chết luôn. Mai sau hắn phải tích cực dọa nạt y mới được, hắc hắc!

Ở một góc khuất đằng xa, Nguyệt Tích Lương đang lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía bên này, khóe môi nàng giật giật.

Tại sao nàng cảm thấy.... không khí giữa hai người kia rất ám muội đây? Có lẽ chẳng cần đợi bao lâu nữa, trong Vu tộc sẽ xuất hiện một cặp đôi đoạn tay áo chi phích cực kỳ đáng yêu!

Nguyệt Tích Lương quay sang cười tít mắt với Bắc Mạc Quân.

- " Tộc nhân Vu tộc không phải ai cũng rất đáng ghét ha? "

Bắc Mạc Quân khẽ nâng mắt lạnh dõi theo bóng lưng một nam tử đang " bế công chúa " một nam tử khác rời đi, điềm nhiên đáp.

- " Con người sinh ra vốn không có ai là hoàn toàn xấu cả, yếu tố quyết định nên con người họ chính là ở khách quan. Một vườn nho, ta không chỉ vì một vài quả mà cho rằng cả vườn nho đó đều chua. Dường như.... Vu tộc còn có cứu. "

Dù sao, người có lỗi hơn cả chính là tộc trưởng và những trưởng lão Vu tộc. Các tộc nhân đa phần chỉ chấp hành theo mệnh lệnh mà thôi.

Nguyệt Tích Lương mỉm cười gật đầu, lé mắt liếc đểu mỗ vị vương gia mặt than.

- " Ui.... không ngờ chàng còn có thể nói những lời như vậy. Trước mặt ta liệu có phải là Tiểu Quân Quân thật không vậy? "

Bắc Mạc Quân bị Nguyệt Tích Lương nhìn đến mức cả người không được thoải mái. Hắn đột ngột đưa tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cúi đầu cắn một ngụm lên gò má phấn nộn không một chút tỳ vết.

- " Ai nha! "

Nguyệt Tích Lương kêu lên một tiếng, trước khi nàng kịp phản ứng thì Bắc Mạc Quân đã lùi ra sau, nhướng mày trêu ngươi.

- " Ta có phải là Bắc Mạc Quân hay không, lát nữa về phòng kiểm tra thì biết không phải sao? Cả cơ thể của ta có bao nhiêu nốt ruồi, ta nghĩ.... nàng rõ như lòng bàn tay. "

Đoạn, hắn xoay người, mũi chân đạp một cái đã thi triển khinh công bay đi, chỉ để lại vạt áo màu đen phấp phới trong đêm tối.

Nguyệt Tích Lương hậm hực xoa vết răng đều tăm tắp trên má, mắt đảo một vòng, không chịu thiệt lặp tức hô với theo.

- " Được thôi, chàng hãy tắm rửa sạch sẽ, ráo nước rồi nằm trên giường chờ ta lâm hạnh nha! "

Nghĩ nghĩ, nàng lại bồi thêm một câu.

- " Chàng đúng là có một nốt ruồi ở mông bên trái, hình trái tim rất đáng yêu!! "

Bạn nhỏ nào đó trên không trung loạng choạng vài cái suýt chút nữa thì thẳng tắp rơi xuống, trên trán hiện lên ba vạch đen.

Ngượng ngùng, tại sao hắn lại không biết bản thân có nốt ruồi kỳ dị như vậy? Nàng đúng là cái gì cũng dám nói!

Nguyệt Tích Lương nhìn bóng dáng chạy chối chết của Bắc Mạc Quân, cười ngặt nghẽo. Đọ mặt dày với lão nương, chàng không có cửa đâu!

Cười đủ, Nguyệt Tích Lương mới vội vã đuổi theo, miệng ngoác đến tận mang tai.

- " Đợi ta, Tiểu Quân Quân ~ "

Giọng điệu này, sao mà ẽo ẹt, đáng kinh tởm đến thế.... bất tri bất giác làm người ta mao cốt tủng thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK