Choang!
Chén trà trong tay Nguyệt Tích Lương rốt cuộc cũng không còn gì nâng đỡ, rơi xuống nền đất, vỡ tan. Vài mảnh sứ xẹt qua cổ chân Nguyệt Tích Lương tạo thành những vệt xước đỏ dài nhưng nàng hồn nhiên không cảm nhận đến.
- " Ngươi.... ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa! "
Nguyệt Tích Lương đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Triển Chính Hi hét lớn, tròng mắt hằn lên những tia máu đáng sợ, hốc mắt thì đong đầy hơi nước như sắp chực khóc.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy lồng ngực nặng quá, nặng đến có chút khó thở, cổ họng cũng nghẹn ứ lại. Các giác quan đều chậm chạp hơn bình thường, đại não đột nhiên muốn ngừng hoạt động, cả khoang mũi cay xè....
Triển Chính Hi bị Nguyệt Tích Lương nắm đau, bất quá hắn không có trách nàng, cũng không gỡ tay nàng ra, chỉ khó nhọc lặp lại.
- " Nguyệt vương gia.... đã chết rồi.... "
Bịch!
Nguyệt Tích Lương nới lỏng bàn tay đang nắm cổ áo Triển Chính Hi, thẫn thờ ngồi trở lại ghế, ánh mắt dại ra.
Chết rồi?
Chết là có ý gì?
Rõ ràng trước khi nàng đi, hắn vẫn còn hảo hảo sống tốt..... hắn vẫn còn ôm lấy nàng gọi ba tiếng " Lương bảo bảo " ..... vẫn còn đứng bên cạnh mẫu thân nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sủng nịnh.... vẫn còn.....
Sao lại chết rồi?
Lừa nàng.... Triển Chính Hi đang lừa nàng có phải hay không?
Đây không phải là thời hiện đại có ngày cá tháng tư. Đùa kiểu này không vui một chút nào, không hề vui...
Tí tách!
Những giọt nước mắt mặn chát vẫn là không kiềm chế được vùng mình thoát khỏi sư kìm hãm, lăn dài trên gò má Nguyệt Tích Lương, càng ngày càng giữ dội.
Nguyệt Tích Lương quay sang ôm chặt lấy Bắc Mạc Quân, vùi mặt vào hõm vai hắn khóc đến lợi hại, khóc đến tê tâm phế liệt.
- " Ô ô ô.... Tiểu Quân Quân, chàng nói với ta, chàng nói với ta.... phụ thân không chết có được hay không? Chàng mau nói với ta.... sao chàng lại không nói gì?!.... Tiểu Quân Quân.... phụ thân hắn chết rồi sao? Chết thật rồi sao?.... "
Nguyệt Tích Lương biết, nàng lại đang tự lừa mình dối người rồi.
Triển Chính Hi nói Nguyệt Kinh Thiên thực sự đã chết, chỉ là trong tiềm thức của nàng vẫn không chịu chấp nhận nó. Nàng đau lắm.... đau ở trong tim này.....
Giá như nàng và Bắc Mạc Quân không rời đi, giá như hai người không bỏ lại thân nhân bằng hữu thì có phải.... có phải bọn họ sẽ không xảy ra chuyện. Mẫu thân không bị bắt, Triển Chính Hi không bị thương, Kiến Nhất không chết và phụ thân.... phụ thân cũng sẽ không chết?
Tất cả là tại nàng, đều là tại nàng, là nàng không tốt.
Phụ thân, là tại nữ nhi, nữ nhi không đủ tốt....
Bắc Mạc Quân trầm mặc ôm, vuốt ve sống lưng run bần bật của Nguyệt Tích Lương, trong con mắt hắn nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Có lẽ hắn đã sống quen với lạnh nhạt cùng đạm mạc. Ngoại trừ chuyện liên quan đến Nguyệt Tích Lương, những chuyện khác hắn đều không để lộ cảm xúc ra ngoài. Rốt cuộc chỉ có chính bản thân hắn biết, hắn đang đau lòng.
Bắc Mạc Quân không tiếng động ôm Nguyệt Tích Lương, kiên nhẫn đợi nàng khóc cho thỏa thê, ướt đẫm một mảng y phục hắn.
Một canh giờ sau tiếng khóc mới có dấu hiệu đình chỉ, không phải vì Nguyệt Tích Lương không muốn khóc tiếp, mà bởi vì nàng đã kiệt sức rồi, nàng mệt đến độ khóc không nổi nữa, còn lại những tiếng nức nở khe khẽ.
Lúc này Bắc Mạc Quân mới nhẹ nhàng lên tiếng đánh tan sự tĩnh lặng.
- " Nàng không cần quá thương tâm, chúng ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến thi thể của 'nhạc phụ', không phải sao? "
Hắn nhớ Triển Chính Hi có nói, thi thể tìm được đã bị cháy đến không ra hình thù, nhìn không rõ ngũ quan. Tất cả những gì chứng minh thân phận Nguyệt vương gia chỉ là một khối ngọc bội.
- " Ý.... ý chàng là gì? "
Nguyệt Tích Lương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc dính đầy nước mắt lên nhìn Bắc Mạc Quân, mơ hồ hỏi lại.
Không thể trách nàng, Nguyệt Tích Lương bây giờ căn bản không thể bình tâm mà sử dụng đầu óc đi suy nghĩ.
Bắc Mạc Quân lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt nàng, giọng nói trầm trầm như dẫn dắt người ta thoát khỏi vòng mê cung rối rắm.
- " Tích Lương, có những chuyện không thể dùng tai nghe.... mà nhìn tận mắt. Nhìn tận mắt không được thì phải dùng tâm cảm nhận.... "
Hắn luôn luôn lý trí như vậy, rất nhanh liền chỉ ra điểm không thích hợp trong câu chuyện, tạo cho Nguyệt Tích Lương một tia hi vọng. Đương nhiên lời nói của hắn cũng không hoàn toàn là vô căn cứ, ngược lại cực kỳ thuyết phục.
Hai mắt bỏ bừng của Nguyệt Tích Lương hơi hơi sáng ngời.
- " Thật sao? "
Như vậy.... có lẽ nào thi thể kia vốn không phải của phụ thân? Và phụ thân cũng có khả năng còn sống?
Nàng có nên gieo hy vọng?
- " Thật. "
Bắc Mạc Quân gật đầu, mỉm cười trấn an.
- " Ừm.... "
Nhận được sự đảm bảo của Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng tìm lại chút an tâm. Thân thể nàng hơi lung lay, đổ ập vào trong lòng mỗ vị vương gia, nhanh chóng thiếp đi.
Khóc suốt một canh giờ, Nguyệt Tích Lương trụ không được nữa.
Bắc Mạc Quân thở dài một hơi, bế bổng Nguyệt Tích Lương, gọi tiểu nhị thu thập thêm một gian phòng nữa cho bọn họ.
Trước khi rời đi, hắn quay sang nhìn Triển Chính Hi vẫn đang luống cuống, tự trách ngồi đấy, môi mỏng mấp máy.
- " Ngươi làm không sai, nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ta còn có chuyện muốn hỏi kỹ ngươi. "
Nói rồi, hắn sải bước ra khỏi phòng, để mặc Triển Chính Hi cô đơn hiu quạnh. Gió thu vù vù thổi, lá vàng rơi.
Nói tốt là đến thăm hắn cơ mà, sao hắn lại bị bỏ rơi lần nữa rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com