" Tộc trưởng, có cần ta gõ cửa hay không? "
Một vài người đứng trước căn phòng của Lăng Tiêu Nhiên, Tường trưởng lão do dự một lúc vẫn là quay sang hỏi ý Lã Oa.
Lã Oa nhìn chằm chằm cửa phòng mất ba giây, sau đó bình thản lắc đầu.
- " Không cần, hắn đi ra. "
Quả nhiên, câu nói của nàng ta vừa rơi xuống cũng là lúc cửa phòng bật mở. Nguyệt Tích Lương với khuôn mặt mệt mỏi thù lù xuất hiện, nàng ngước mắt nhìn Lã Oa, ra chiều ngạc nhiên.
- " Tộc trưởng, trưởng lão, sao các ngươi lại đứng ở cửa? "
Lã Oa không muốn phí sức trả lời câu hỏi vô nghĩa của Nguyệt Tích Lương, đạm mạc chất vấn.
- " Đừng nhiều lời! Thánh nữ sao rồi? "
Nguyệt Tích Lương khẽ ho vài tiếng, trước những con mắt vừa nghi ngờ vừa hy vọng, nàng cúi thấp đầu, rõ ràng rành mạch đáp.
- " May mắn không làm nhục mệnh! "
Ầm!
Trong đầu vị đại phu họ Ngô vang lên tiếng nổ lớn, không tự chủ ngã ngồi xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Không làm nhục mệnh là ý gì? Chẳng lẽ hắn thực sự đã.....
- " Thật sự? "
Ngu trưởng lão hí hửng muốn đặt tay lên vai Nguyệt Tích Lương lại bị nàng bất động thanh sắc tránh đi, làm cho bàn tay của hắn chụp vào giữa không trung. Ngu trưởng lão đơ mât vài giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh, xảo diệu chuyển hướng đưa tay vuốt tóc.
Mọi người: " ........ "
Ngươi tạo dáng cái gì?
Khụ! Ngượng ngùng! Tiểu tử này không biết ý gì cả!
Vì Nguyệt Tích Lương đã lập đại công cho nên Ngu trưởng lão đối với nàng cũng thêm vài phần hòa nhã, không chấp nhặt nàng. Nếu là bình thường, chưa chắc nàng đã còn mạng để đứng đây....
Nguyệt Tích Lương sau khi tránh xong, vì tránh để cho Ngu trưởng lão càng thêm mất mặt, nàng làm động tác mời.
- " Mọi người tự vào xem không phải sẽ biết? "
- " Đúng! Mau vào, mau vào! "
Ngu trưởng lão thuận nước đẩy thuyền, phụ họa. Bản thân hắn lại không dám đi trước nên vẫn đứng tại chỗ, trông ngóng nhìn Lã Oa.
Lã Oa cũng không nhiều lời, nhấc chân bước lướt qua Ngu trưởng lão và Nguyệt Tích Lương. Từng người, từng người đi qua trước mặt nàng, đến lượt Tường trưởng lão nàng cảm nhận ánh mắt hắn nhìn nàng không mấy thiện ý. Mọi người vào hết chỉ để lại Ngô đại phu ngồi thẫn thờ dưới đất.
- " Ngươi không vào kiểm chứng sao? Nhỡ đâu.... ta nói dối? "
Nguyệt Tích Lương cực kỳ 'tốt bụng' nhắc nhở.
- " Hừ! "
Ngô đại phu cắn răng, mắt nhỏ trừng nàng như muốn lòi cả ra ngoài. Hắn lồm cồm bò dậy, hai chân run rẩy chậm rì rì như sên bò.
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, không thèm để ý tới hắn nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Lã Oa dù đã nghe Nguyệt Tích Lương khẳng định nhưng nàng ta thực không ngờ Lăng Tiêu Nhiên vậy mà thật sự tỉnh.
Lăng Tiêu Nhiên ngồi dựa lưng ở đầu giường, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, hai gò má ửng hồng mạnh khỏe, ánh mắt nàng hoàn toàn hắc bạch phân minh, thấu triệt không có lấy một tia mông lung.
Ngu trưởng lão kích động cất tiếng trước tiên.
- " Lăng nha đầu, ngươi cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không khỏe hay không? "
Lăng Tiêu Nhiên lãnh đạm di chuyển tầm mắt nhìn mỗi cá nhân một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Ngu trưởng lão. Đáy mắt nàng chợt lóe rồi tắt một đạo sát khí nhàn nhạt không ai nhận ra. Mày liễu khẽ nhíu, Lăng Tiêu Nhiên mở miệng nói chuyện.
- " Ngươi.... là ai? "
- " ....... "
Khuôn mặt soái khí tựa cúc hoa của Ngu trưởng lão cứng lại rồi. Mãi sau hắn mới giật giật khóe môi, làm như từ ái trách cứ.
- " Lăng nha đầu, ta là Ngu bá bá đây! Rời tộc gần hai mươi năm, ngươi đến cả Ngu bá bá cũng quên sao? "
Ngu bá bá? Lăng Tiêu Nhiên vì cái xưng hô này của hắn mà thiếu chút nữa nôn mửa, kinh tởm không chịu được. Chưa thấy ai mặt dày như lão bất tử này, sau lưng giết phụ mẫu nhà người ta, trước mặt thì giả vờ thân thiết hiền lành.
Nếu không phải..... nếu không phải năm đó nàng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của hắn với thuộc hạ thì có lẽ nàng vẫn sẽ ngu ngốc bị hắn lừa, lừa đến thảm!
Lăng Tiêu Nhiên trầm mặc nghĩ ngợi, dường như đang cố muốn nhớ nhưng lại không nhớ ra. Nàng ôm đầu than nhẹ, đau đớn làm trán nàng lấm tấm mồ hôi. Lăng Tiêu Nhiên ngước mắt nhìn Ngu trưởng lão, giọng nói nghi hoặc, nài nỉ.
- " Ngươi rất thân với ta sao? Vậy ngươi có thể nói cho biết..... ta.... là ai được không? "
Ùng oàng!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, Ngu trưởng lão và những người khác trợn mắt há hốc mồm không biết chuyện gì đang xảy ra. Duy chỉ có Nguyệt Tích Lương là bảo trì được bình tĩnh.
Lã Oa tỉ mỉ đánh giá Lăng Tiêu Nhiên, thấy vẻ mặt nàng hoang mang giống như một con thú bị bỏ rơi, không như đang giả vờ. Nàng ta quay sang Nguyệt Tích Lương, lạnh giọng hỏi.
- " Chuyện này là sao?! "
Bịch!
Nguyệt Tích Lương xoát một cái thay đổi thái độ, lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng, sợ hãi quỳ gối, dập đầu, rất là tuần tự.
- " Tộc trưởng, ta đã cố hết sức rồi. Thánh nữ.... thánh nữ nàng mặc dù tỉnh lại nhưng không hiểu sao bị mất trí nhớ. Nàng hiện tại.... cái gì cũng không biết! "
Mất trí nhớ?
Mọi người đồng loạt ngỡ ngàng, hai mặt nhìn nhau. Dường như.... dường như cũng có thể có khả năng này đi? Dẫu sao Thánh nữ đã rơi vào hôn mê tận vài tháng, đầu óc hỏng chút là chuyện bình thường.
Chỉ là bọn hắn không ngờ lại hỏng đến mức độ này!
Lã Oa cau mày, nghiêm nghị mười phần quát.
- " Mất trí nhớ? Ngươi chắc chắn?! "
Nguyệt Tích Lương gật đầu lia lịa, giơ ba ngón tay lên thề.
- " Ta chắc chắn! Ta thề trên danh nghĩa cái tên Phong Hoan, nếu ta nói dối nửa lời sẽ bị sét đánh chết!! "
Hắc hắc, ta cứ vi phạm lời thề đấy, làm gì được ta? Ta không phải thật Phong Hoan, ta không sợ!
Nói rồi, dường như sợ Lã Oa không tin, Nguyệt Tích Lương còn bồi thêm một câu.
- " Tộc trưởng có thể thử tra hỏi nàng, hoặc là..... để các đại phu khác ở đây kiểm tra lại. "
Các ngươi mà kiểm tra ra được lão nương gọi các ngươi một tiếng sư phụ! Cái nghề hành y này của lão nương cũng không cần làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com