Nghe Khải Nguyên nói vậy, có những người mặc dù bất mãn thật nhưng cũng không dám hé nửa lời, câm thin thít. Đùa à! Không thấy khí thế cường đại trên người nam tử đó sao, bọn hắn bị đè ép đến thở không nổi nữa rồi. Muốn nói sao? Cứ tự nhiên! Trừ phi các ngươi muốn chết!
Đợi một lúc, không thấy ai có dũng khí ra mặt, Khải Nguyên lúc này mới hài lòng thu hồi nội lực vừa phóng thích. Bất quá trong lòng hắn không khỏi cảm khái: Nếu trong đám người ầm ĩ kia thực sự có người dám lên tiếng phản ánh, hắn ngược lại sẽ rất tán thưởng mà ban cho một ngoại lệ. Đáng tiếc.....
Khải Nguyên khẽ lắc đầu, mắt hồ ly nhìn lướt xung quanh một lượt, tiếp tục nói.
- " Nếu các ngươi đã không có ý kiến gì thì ta sẽ bắt đầu công bố thể lệ khảo nghiệm lần này.... "
Khảo nghiệm Quỷ Âm môn, mỗi lần một khác, độ khó không giảm, điều này đã truyền khắp cả giang hồ, không ai không biết.
Vậy cho nên, cho dù Quỷ Âm môn có nhiều lần tổ chức thu nạp đệ tử đi chăng nữa thì xác xuất vào được tông môn cũng rất thấp. Bởi vậy, chất lượng các đệ tử nội môn chỉ có càng ngày càng tăng mà thôi.
Cuối cùng cũng đợi được khảo nghiệm bắt đầu!
Ai nấy đều hào hứng vực dậy tinh thần, hăng hái nghển cổ chờ đợi Khải Nguyên nhả ra những từ vàng ngọc. Khải Nguyên mạc danh kỳ diệu có cảm giác thành tựu, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, cất cao giọng.
- " Khảo nghiệm Quỷ Âm môn được phân làm ba ải, mà các ngươi..... vừa mới hoàn thành ải thứ nhất. "
Hoàn thành..... cửa ải thứ nhất?
Vị sư huynh này nói đùa gì vậy? Từ bao giờ?
Rõ ràng khảo nghiệm còn chưa bắt đầu!
Không nằm ngoài dự đoán, hai phần ba số người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau, trên đầu hiện lên hàng ngàn dấu hỏi chấm.
Khải Nguyên tà ác nhếch khóe môi, thay bọn hắn giải đáp thắc mắc.
- " Các ngươi đều thật vô tri! Thực chất ngay từ khi các ngươi rời khỏi Quỷ trấn thì khảo nghiệm đã bắt đầu rồi. Ải thứ nhất là khảo nghiệm tâm tính của các ngươi. Bây giờ thì.... tất cả những người vừa ồn ào đòi lên núi, mời quay về cho. Các ngươi đã bị đào thải!! "
Ầm!!!
Như một tiếng sấm nổ vang trong đầu mỗi người, khiến bọn hắn trợn tròn mắt.
Có ý gì?
Bọn hắn..... lại bị đào thải? Vì cớ gì?!
- " Vị sư huynh này, làm ơn nói rõ ra một chút, tại sao ta lại bị đào thải? Chỉ vì nói vài câu thôi ư? "
- " Đúng vậy, thật vô lý! "
- " Các ngươi vốn không nói rõ cho chúng ta, nếu các ngươi nói rõ thì ta đã.... "
- " ........ "
Những lời phản đối không ngừng xuất hiện, càng ngày càng nhiều, dường như bọn hắn không thể chấp nhận được kết quả này. Cũng phải, đổi lại là bất cứ người nào khác, khi bị đào thải bất ngờ không báo trước như vậy cũng phải tức giận.
A Nghiên nhìn bọn hắn như thể nhìn người ngu, rất không lưu tình mở miệng.
- " Đó là do chính các ngươi ngu xuẩn, đừng mong đổ lỗi cho người khác. Đi tham gia khảo nghiệm Quỷ Âm môn mà không có sự đề phòng cơ bản, các ngươi xứng đáng bị loại! "
A Nghiên âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là nàng tương đối thông minh. Nếu không thì ngay cả vòng một nàng cũng không qua nổi.
Bị A Nghiên chặn họng, đám người nào đó lặp tức chuyển mũi nhọn về phía nàng, dùng con mắt oán hận trừng nàng. Chắc hẳn nàng ta đã sớm biết chuyện này nhưng không thèm nhắc nhở bọn hắn một câu, nha đầu đáng chết!
A Nghiên nhún nhún vai, không để tâm cho lắm, lắc lắc hai quả bưởi trước ngực quay sang nói chuyện phiếm với Nguyệt Tích Lương, không biết là hữu ý hay vô tình mà dựa sát vào nàng, cọ cọ, cọ cọ....
Nguyệt Tích Lương nhìn ngực nàng rồi nhìn ngực mình, suýt chút nữa thì hộc máu mồm. Đây là sự khác biệt giữa nữ nhân và nữ nhân. Nỗi đau này của ta..... trời xanh không thấu!!
Khải Nguyên có chút thưởng thức A Nghiên, đồng thời ghi nhớ lấy dung mạo nàng vào đầu. Trước những lời công kích, chất vấn, hắn chỉ đáp lại một câu.
- " Ta vô lý thì sao? Ở địa bàn của Quỷ Âm môn, ta có quyền vô lý!! "
Nói rồi, hắn không đợi cho ai có cơ hội phản ứng liền phân phó.
- " Các sư đệ, 'tiễn' bọn hắn đi cho ta! "
Nói là 'tiễn' chi bằng nói là cưỡng ép rời đi. Và không cần lo lắng sẽ 'tiễn' nhầm người, Quỷ Âm môn còn chưa bao giờ mắc phải sai lầm nhỏ nhặt đó.
Sau khi qua đào thải của vòng đầu tiên, dưới chân núi Quỷ Hành chỉ còn lại vài trăm người. Số người này nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, bằng với số lượng đệ tử các môn phái khác thu vào sau mỗi đợt tuyển chọn. Thế nhưng mà..... khảo nghiệm của Quỷ Âm môn vẫn chưa xong, chờ đợi phía trước còn là hai cửa ải nữa. Liệu khi hoàn thành xong tất cả khảo nghiệm thì còn lại bao nhiêu người đây? Những người đó mới chính xác là..... nhân trung long phượng!
- " Bây giờ ta sẽ công bố thể lệ của vòng hai, các ngươi nghe cho kỹ.... "
Khải Nguyên phẩy tay một cái, các đệ tử Quỷ Âm môn ăn ý tránh sang chỗ khác, để lộ ra một con đường nhỏ lên núi, dài không thấy điểm cuối.
- " Nhiệm vụ của các ngươi là.... trong vòng nửa canh giờ phải lên tới đỉnh núi, cũng chính là cứ điểm Quỷ Âm môn, nơi mà các ngươi muốn đặt chân đến. Người nào không kịp thời gian quy định..... đào thải! "
Lên núi?
Núi Quỷ Hành cao như vậy, nửa canh giờ.... không phải cũng quá ít?
Thế nhưng, mấy trăm người này lại không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi Khải Nguyên đã hô lên một tiếng 'bắt đầu'. Bọn hắn chỉ còn cách cắn răng vận khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất 'leo núi', không dám để lỡ dù chỉ một giây.
- " Tích Nguyệt, tỷ đi trước! "
A Nghiên chỉ để lại một câu trong không khí, bóng dáng nàng mà mấy người A Hổ đã không thấy đâu nữa.
Nguyệt Tích Lương giương mắt nhìn từng người lên núi, thân mình không động đậy. Đợi đến khi chỉ còn lại mình nàng dưới chân núi, nàng mới quay sang định tìm kiếm Kình Hạo và Y Y, tự vạch trần thân phận. Đáng tiếc....
- " Người đâu rồi?! "
Nguyệt Tích Lương trố mắt nhìn vị trí mà bọn hắn vừa mới đứng, giờ đây chỉ còn lại khoảng trống và... vài dấu chân in dưới đất.
Người đi đâu mất rồi?
Đi cũng thực nhanh, vô tung vô ảnh! Vậy mà nàng không cảm ứng được gì? Con mẹ nó!
Những đệ tử còn lại túc trực nơi đây, thấy Nguyệt Tích Lương vẫn lúng túng đứng im bất động liền hảo tâm nhắc nhở.
- " Uy! Ngươi còn không mau khẩn trương lên? Muốn bị đào thải sao? "
Nguyệt Tích Lương rất muốn nói, nàng không phải đến để khảo nghiệm có được hay không? Nàng chỉ đơn thuần muốn quay về tông môn của mình mà thôi! Nàng đường đường là môn chủ! Môn chủ đó nha!
Thế nhưng Nguyệt Tích Lương biết, lời của nàng đối với đám 'người mới' này không hề có một chút phân lượng, độ đáng tin gần như bằng không...
Vậy là Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt, đáng thương hề hề thử thương lượng.
- " Các vị huynh đệ, ta không khảo nghiệm, ta đến đây để tìm người. Các ngươi có thể mang ta lên gặp..... trưởng lão Hàn Uy.... hay là tên Kình Hạo vừa rồi cũng được. Làm ơn đi.... "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com