Lúc này, tất cả tộc nhân Vu tộc đều tụ tập vây xung quanh luyện võ trường, thỉnh thoảng lại có những tiếng xì xầm tàn tán vang lên.
- " Các ngươi nghĩ ai sẽ là người thắng cuộc? "
- " Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Tường trưởng lão rồi! "
- " A phi! Ngươi mơ mộng cái gì vậy? Tường trưởng lão làm sao thắng nổi Ngu trưởng lão. Chỉ có Ngu trưởng lão mới xứng đáng là tân tộc trưởng mà thôi! "
- " Tường trưởng lão! "
- " Ngu trưởng lão!! "
- " ....... "
Nguyệt Tích Lương yên lặng lắng nghe bọn hắn tranh cãi, lát sau mới nhấc bước đến gần, dang hai tay chen vào.
- " Các ngươi đều sai rồi, ta đoán Thánh nữ sẽ là người thắng cuộc! "
- " Ai? Ngươi là người nào? "
Có người không nhận ra 'Phong Hoan', nhíu mày hỏi.
- " Hắn tên là Phong Hoan, là thủ hạ đắc lực của Ngu trưởng lão. Ấy không đúng, Phong Hoan, ngươi không ủng hộ cho chủ tử nhà ngươi, đi ủng hộ cho Thánh nữ làm gì? "
Một người khác đứng cạnh thay Nguyệt Tích Lương trả lời, sau đó lại đưa ra một câu hỏi khác.
Nguyệt Tích Lương nhún nhún vai một bộ bất đắc dĩ, rất hợp tình hợp lý đáp.
- " Ta không ủng hộ, chỉ là nói đúng sự thật mà thôi. Các ngươi không nhớ tỷ lệ huyết mạch thuần khiết của Thánh nữ là cao nhất tộc ta ư? Thánh nữ thắng chắc rồi! "
- " Nga? Nghe ngươi nói ta cũng cảm thấy có khả năng.... "
- " Gì mà có khả năng, đó là chắc chắn? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, sửa lại.
- " Hừ! Ngươi quên còn có phần thi võ lực hay sao? Nữ tử chân yếu tay mềm như Thánh nữ thì làm sao thắng được hai vị trưởng lão nội lực thâm hậu kia. Ta không biết, nói chung ta vẫn nghiêng về phía Ngu trưởng lão! "
Một thủ hạ khác của Ngu trưởng lão không phục lên tiếng.
- " Ấy? Ngươi nói cũng có chút đạo lý nha.... "
Nguyệt Tích Lương lé mắt nhìn vị nam tử đứng giữa, môi giật giật.
- " Sao ngươi ba phải dữ vậy? Rốt cuộc ngươi thấy ai có lý hơn? "
Nam tử nọ mơ hồ lắc đầu, gãi tai.
- " Ta không biết.... ta thấy các ngươi đều có lý không được sao? "
Nguyệt Tích Lương ôm trán, nàng không ngờ.... không ngờ trong Vu tộc cũng có người như thế này. Rốt cuộc hắn làm sao mà tồn tại trong Vu tộc được đến tận bây giờ vậy? Cần lắm bí quyết!
- " Vậy các ngươi có muốn đánh cược hay không? Ta cược Thánh nữ thắng, đặt toàn bộ chỗ ngân phiếu này! "
Nguyệt Tích Lương lôi từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, đập đập vào lòng bàn tay.
Mấy người xung quanh nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu, mắt tỏa ra kim quang lấp lánh.
- " Được, cược thì cược. Ta cược Ngu trưởng lão thắng! "
- " Ta cũng cược, ta cược Tường trưởng lão! "
- " Ta cược Ngu trưởng lão! "
- " Ta.... ta cược Thánh nữ.... "
Đây chính là nam tử ba phải kia. Hắn đặt cược cho Lăng Tiêu Nhiên làm Nguyệt Tích Lương không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Nàng nhìn nhưng lại nhanh chóng thu mắt, vén áo ngồi xuống rìa luyện võ trường, lôi một tấm thảm ra trải trên nền đất, cất cao giọng.
- " Đặt cược, đặt cược đê! Cược ai sẽ tộc trưởng đời tiếp theo. Mọi người mau mau đến đặt cược!! "
Hắc hắc, cơ hội kiếm tiền của nàng là đây chứ đâu?
Tộc nhân Vu tộc nghe thấy tiếng gọi của Nguyệt Tích Lương bèn vui vẻ chạy đến đặt cược, rất nhanh bu kín nàng.
Bọn hắn chủ yếu đều đặt cho Tường trưởng lão và Ngu trưởng lão, Lăng Tiêu Nhiên ngược lại không có mấy mống quan tâm. Nguyệt Tích Lương nhìn số bạc đặt bên hai người kia càng ngày càng chất cao như lên, miệng không khỏi cười toe toét.
Các ngươi cứ đặt nha, đặt nhiều vào! Càng đặt nhiều lão nương càng thắng nhiều!
Chu choa, tộc nhân Vu tộc vậy mà tàng trữ nhiều như thế. Lần này phát tài rồi!
Bắc Mạc Quân nhìn tiểu nhân nhi nào mải mê đánh bạc đến quên cả hắn, lắc lắc đầu. Thôi được rồi, nàng khó có được một lần vui vẻ như vậy, tùy nàng đi....
Nghĩ vậy, lực chú ý của Bắc Mạc Quân lại dồn về phía luyện võ trường, trên đó có ba dáng người đang đón gió mà đứng.
Lăng Tiêu Nhiên, Tường trưởng lão, Ngu trưởng lão phân biệt đứng ba hướng khác nhau, ở giữa bọn họ là một cột đá cao vút, bên trên điêu khắc chằng chịt hoa văn và những ký tự cổ, chia làm mười tấc bằng nhau. Đây là cột đá trắc nghiệm nồng độ huyết mạch của Vu tộc, được truyền xuống từ bao đời nay, sừng sững không đổ.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn cột đá vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng ngũ vị tạp trần. Khi xưa, chính là cột đá này đã làm cuộc đời nàng thay đổi. Thoắt cái trở thành Thánh nữ, bị ép gả cho Lãnh Phong, lại thoắt cái cả nhà bị diệt, lưu lạc giang hồ, gặp gỡ Nguyệt Kinh Thiên.
Thật may.... thật may nàng gặp được hắn. Nếu không nhân sinh của nàng chỉ toàn hận thù và vô vị, không có gì đáng lưu luyến.
Tường trưởng lão tâm thần hơi chút căng thẳng, lạc giọng nói.
- " Trước tiên chúng ta sẽ tiến hành đo tỷ lệ huyết mạnh. Ai tới trước? "
Ngu trưởng lão nhìn hắn và Lăng Tiêu Nhiên, tự tin tiến lên một bước.
- " Để ta!"
Nói rồi, hắn lấy chủy thủ cắt một vết đứt trong lòng bàn tay, nhỏ vài giọt máu lên đồ đằng phượng hoàng được khắc bắt mắt trên cột đá.
Xong xuôi, bắn lui về phía sau, im lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây, máu tươi như bị phượng hoàng hút mất không một dấu tích, cột đá cũng theo đó mà sáng lên.
- " Thần kỳ như vậy? " Nguyệt Tích Lương nhẹ giọng lẩm bẩm, mắt không rời nhìn luyện võ trường.
Luồng sáng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được leo lên trên, cho đến khi đến tấc thứ năm mới bắt đầu chậm dần nhưng vẫn không đình chỉ, chậm chạp nhích từng tí một.
Sáu tấc!
Ồ!!
Phía bên dưới là một mảnh kinh ngạc, tộc nhân Vu tộc không kìm được mà cảm thán. Nồng độ huyết mạch 6/10, cơ hồ đã bằng tiền nhiệm tộc trưởng. Ngu trưởng lão từ lúc nào mà có huyết mạch cao như vậy?!
Tường trưởng lão trừng lớn mắt, kinh sợ hô lớn.
- " Không thể nào! Ngu trưởng lão lúc trước trắc nghiệm vẫn là năm tấc! Tại sao bây giờ lại thành sáu?! "
Tỷ lệ huyết mạch thuần khiết của hội trưởng lão đương nhiên cao hơn những tộc nhân khác, nhưng đa phần giữ ở mức năm tấc trở xuống, không hơn.
Ngu trưởng lão vô thanh vô thức thành sáu, sao Tường trưởng lão có thể chấp nhận?
- " Không có gì là không thể. Ai nói tỷ lệ huyết mạch thuần khiết thì không thể thay đổi? "
Ngu trưởng lão thập phần đắc ý đáp lại Tường trưởng lão, đồng thời hài lòng không thôi.
Quả nhiên tẩm bổ bằng tinh khí và máu tươi của nữ tử có thể đề cao nồng nộ huyết mạch. Không uổng công hắn bắt cóc nhiều nữ tử như vậy, lại còn duy trì uống máu đều đặn trong vòng ba năm. Rất đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com