"Nghĩ gì vậy?"
Dưới tàng cây, A Nghiên không biết đứng đó từ bao giờ, nàng ngửa đầu nhìn Nguyệt Tích Lương, nhu hòa cất tiếng.
Nguyệt Tích Lương dịch mông, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười tươi rói.
"Đang nghĩ phải cảm ơn tỷ thế nào đây, không có tỷ, Bắc Nguyệt liên minh chú định nguy nan."
A Nghiên vận khinh công nhảy lên thân cây ngồi cùng Nguyệt Tích Lương, cảm giác thân cây thực chất khá thoải mái, nàng lắc đầu.
"Tích Lương, muội không cần cảm ơn ta. Ta cũng là một phần tử của Quỷ Âm môn, đây là việc ta nên làm. Muội đó, bớt khách khí với ta đi, chúng ta là bằng hữu."
Nguyệt Tích Lương xoa cằm, nhíu này suy tư.
"Ừm, chúng ta là bằng hữu, là hảo bằng hữu, đã là bằng hữu thì không cần nói lời cảm ơn. Vậy…"
Nụ cười bên môi Nguyệt Tích Lương dần trở nên không đứng đắn, nàng huých huých A Nghiên, nhỏ giọng.
"Để báo đáp tỷ, tỷ thích nam nhân nhà nào cứ nói cho ta, ta sẽ làm người mai mối. Hắn không đồng ý, ta sai Triển Chính Hi mang hắn lên giường tỷ, hai người… này nọ í é í é cũng tốt."
Này nọ í é í é tuy không làm người ta yêu nàng... nhưng sảng khoái.
Thích là phải nhích, nhích là phải ăn, ăn xong hậu quả tính sau. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hắc hắc!
Hai má A Nghiên bạo hồng, nàng trúc trắc từ chối hảo ý của mỗ nữ họ Nguyệt.
"Không cần, muội bỏ những suy nghĩ bậy bạ trong đầu muội đi! Ta… người ta thích không áp dụng được chiêu đấy."
Ta thích nữ nhân thì làm sao này nọ í é í é đây? Nữ nhân với nữ nhân làm chuyện ấy… chưa từng nghe qua, không dám nghe qua. Phụ thân nói nữ tử khi chưa xuất giá không được xem những thứ đen tối, bại hoại làm hỏng thanh danh.
"Ây da!"
Nguyệt Tích Lương vỗ trán một cái vang dội, như bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta quên mất, tỷ đã có sẵn người trong lòng rồi!"
A Nghiên sững người, trái tim đập lỡ mất một nhịp.
"Muội… muội biết rồi?"
Sao muội ấy biết? Nàng rõ ràng đã giấu rất tốt.
Thực chất, A Nghiên đã quá ngây thơ. Chuyện nàng thích Nguyệt Tích Lương bày ra rành rành trước mắt, muốn không biết cũng khó. Quỷ Âm môn có phân nửa các đệ tử vụng trộm bàn luận phía sau lưng, thậm chí có người còn viết thành thoại bản đem đi bán.
Tiêu đề của thoại bản như sau: Bách hợp nở rộ, tình yêu đơn phương bi đát của nữ ngoại tộc.
Hai đồng một quyển, ba quyển mười đồng, mua ba tặng một, mại dô!
Nguyệt Tích Lương đắc ý vén tóc, thao thao bất tuyệt truyền đạt kiến thức.
"Ta biết, cái gì ta cũng biết, tỷ đừng hòng qua mắt ta. Tỷ đừng lo, nữ nhân với nữ nhân ấy mà, này nọ í é í é không thành vấn đề, tư thế đa dạng, dục tiên dục tử. Tỷ chỉ cần… "
A Nghiên càng nghe càng khiếp sợ, mặt đỏ tai hồng, kỳ quái xác nhận.
"Như vậy cũng được? Không hỏng mất chứ?"
Nguyệt Tích Lương kể cho nàng nghe những điều trên, phải chăng muội ấy cũng có ý với nàng, ngại bộc lộ trực tiếp?
Muội ấy thành hôn với Bắc Mạc Quân để làm lá chắn?!
Nguyệt Tích Lương không chú ý tới dáng vẻ bất thường của A Nghiên, nàng nhướng mi, khẳng định một trăm phần trăm.
"Được! Ta đảm bảo với tỷ là sẽ thành công. Chậc, chỉ là… "
"Chỉ là làm sao?"
A Nghiên theo bản năng buột miệng ngay.
Nguyệt Tích Lương sầu não phán.
"Chỉ là người tỷ thích rất khó chơi, Lam tỷ là người cẩn trọng, lừa tỷ ấy lên giường tỷ kiểu gì?"
Cả Quỷ Âm môn biết A Nghiên thích Nguyệt Tích Lương, ngoại trừ chính bản thân Nguyệt Tích Lương.
A Nghiên: "........."
Rắc!
Tiếng ảo tưởng vỡ nát, A Nghiên sụp đổ.
Lam tỷ? Hiên Viên Lam?
Mụ nội nó!
Không đời nào nàng đi thích ả tú bà đó! Trừ phi nàng mắt mù!
"A Nghiên, tỷ ngẩn người suy nghĩ kế sách phải không? Nói ta nghe thử."
Nguyệt Tích Lương hào hứng lay lay ống tay A Nghiên, hai mắt sáng rỡ.
"Dừng! Kết thúc tại đây, ta đói rồi. Ta có mang đồ ăn, muội muốn ăn không?"
A Nghiên vô lực chuyển chủ đề, lôi từ trong bọc ra gói giấy dầu thơm phức, trong đó có nửa con gà nướng và bánh bao nhân thịt, cộng thêm một ít điểm tâm ngọt.
Nói nhiều sai nhiều, nàng tốt nhất không nói. Nhiều lần phủ định chính là khẳng định, nàng tốt nhất không phủ định.
Cơ mà, suy nghĩ của Nguyệt Tích Lương không có thâm sâu đến nhường ấy. A Nghiên không nói, không phủ định thì chứng tỏ nàng ấy thừa nhận rồi.
Nguyệt Tích Lương ám muội cười thầm, với tay xé một miếng thịt gà, nói.
"Ăn, ăn, ăn, ta ăn!"
Ăn rồi mới có sức mai mối.
Nguyệt Tích Lương nhét thịt gà vào miệng, nhai nhai, nét mặt từ vui vẻ lặp tức biến thành màu gan heo. Nàng vịn thân cây, luống cuống xoay người nôn khan.
Ụa…
Từ ngày hôm qua tới giờ, đây đã là lần thứ ba, cứ chạm tới đồ ăn có dầu mỡ là nàng lại nôn, nôn lợi hại.
A Nghiên vội đặt gói thức ăn xuống, vuốt lưng cho Nguyệt Tích Lương, lo lắng.
"Sao vậy? Đồ ăn không ngon?"
Nguyệt Tích Lương nôn xong mệt mỏi dựa vào thân cây, trả lời.
"Không quan hệ. Ta ăn cái gì cũng bị, không biết vì sao nữa."
Thực chất Nguyệt Tích Lương đang đói meo, nàng vốn không thích ăn đồ thanh đạm, bắt nàng ăn đồ thanh đạm mấy bữa, nàng ăn ngon miệng mới là lạ.
Ăn vào là nôn?
Tình huống này nghe quen quen, giống như…
A Nghiên suy tư chốc lát, tầm mắt nàng lướt xuống vùng bụng Nguyệt Tích Lương, dò hỏi.
"Nàng đã mời đại phu khám hay chưa?"
Nguyệt Tích Lương thành thật lắc đầu.
"Chưa nữa."
A Nghiên nhìn Nguyệt Tích Lương trưng một khuôn mặt mộng bức không thể mộng bức hơn, vẫn là xoắn xuýt nói ra tiếng lòng của nàng.
"Tích Lương, ta nghĩ… muội có thai rồi."
Miệng Nguyệt Tích Lương há to quên cả khép lại, nàng ngỡ rằng mình nghe nhầm.
"Muội… có thai?"
A Nghiên gật đầu, khoa tay múa chân một hồi miêu tả.
"Cô mẫu ta lúc hoài thai biểu muội ta cũng có triệu chứng giống hệt muội. Ăn là nôn, hay chóng mặt, toàn thân đau nhức, eo mỏi,..."
Đến cuối cùng, nàng kết luận.
"Mà… muội là đại phu, muội tự bắt mạch cho muội xem ta có nói đúng hay không?"
Nguyệt Tích Lương: "........"
Nhất thời quên mình là đại phu hàng thật giá thật.
Nguyệt Tích Lương trước con mắt đầy phấn khởi của A Nghiên, nàng chậm chạp áp hai ngón tay phải vào mạch đập tay trái, tinh tế cảm nhận.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Nguyệt Tích Lương đờ đẫn kiểm tra đi kiểm tra lại, nàng khó tin lẩm nhẩm.
"Có rồi? Thật có rồi?"
Nàng có thai rồi.