“Ở đâu nhảy ra một Trình Giảo Kim? Tránh ra cho ta!”
Cổ Liên không tức giận mới lạ, con mồi sắp chết trong tay hắn rồi tự dưng có người bất thình lình xuất hiện, nụ cười mở rộng cũng tắt ngúm. Hắn thích màu đỏ tươi của máu thật, nhưng hắn sẽ thích hơn nếu đó là máu của Nguyệt Tích Lương.
“Ta mà không nhảy vào... để ngươi giết chết Tích Lương ư? Mà… cái thứ trên cây trượng của ngươi… phiền phức phết đấy.”
Ngữ khí và thanh âm quen thuộc làm Nguyệt Tích Lương mở bừng mắt. Trước mặt nàng là bóng lưng thẳng tắp, hai vai không rộng như Bắc Mạc Quân nhưng đủ vững chãi, đủ tin tưởng. Tóc đen không gió mà bay, một bộ lam bào phủi bụi chiến trường, không thiếu máu khô vấy bẩn nhưng lại phiêu dật lạ thường.
Nguyệt Tích Lương há miệng, cổ họng khản đặc.
“Hiên… Viên Dật.”
Nàng không nghĩ đến Hiên Viên Dật sẽ cứu nàng, như nàng nhớ không nhầm thì vị trí của hắn cách nàng xa lắm, hắn làm sao phát hiện ra nàng bất thường? Là vô tình hay… hữu ý?
Đương nhiên là hữu ý rồi!
Cũng như việc Nguyệt Tích Lương chú ý Bắc Mạc Quân, Hiên Viên Dật cũng luôn luôn chú ý đến Nguyệt Tích Lương, từng nhất cử nhất động của nàng lọt vào tầm mắt hắn không sót thứ gì.
Hiên Viên Dật hồi tưởng lại đêm trước khi trận chiến bắt đầu, Bắc Mạc Quân đơn độc đến tìm hắn nói chuyện. Là tình địch bao nhiêu năm nay, hai người lần đầu tiên nói chuyện một cách yên bình, hòa hoãn. Kiêu ngạo như Bắc Mạc Quân, y mở miệng nhờ vả hắn bảo vệ Nguyệt Tích Lương. Bắc Mạc Quân biết bản thân y đứng đầu Bắc Nguyệt liên minh, trọng trách lớn nhất rơi trên vai y, chiến thắng hay không phụ thuộc vào y. Lúc đó, vì đại cục, y bất đắc dĩ phải rời Nguyệt Tích Lương.
Vì sao Bắc Mạc Quân biết Hiên Viên Dật sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của y?
Đơn giản lắm, vì hắn cũng yêu Nguyệt Tích Lương đến tận xương tủy. Bắc Mạc Quân yêu Nguyệt Tích Lương bao nhiêu năm, Hiên Viên Dật cũng yêu nàng từng đấy năm.
Bắc Mạc Quân tin tưởng, hắn sẽ bảo hộ Nguyệt Tích Lương giống như y bảo hộ nàng vậy, không tiếc bất cứ giá nào…
Lách tách!
Tiếng máu chảy nhỏ giọt làm Nguyệt Tích Lương bừng tỉnh, nàng máy móc đưa mắt nhìn rồi phải kinh hãi bịt miệng. Nàng run rẩy nắm chặt vạt áo Hiên Viên Dật, lắp lắp nói.
“Hiên Viên Dật… ngươi… ngươi thế nào rồi? Thế nào rồi?!”
Hiên Viên Dật quay đầu, khuôn mặt đẹp như trích tiên gợi lên nét cười nhẹ. Hắn cúi người, vỗ vỗ mu bàn tay Nguyệt Tích Lương, sâu thẳm trong mắt là bình thản, là ôn nhã, là dịu dàng.
“Đừng sợ, có ta đây rồi.”
Tích Lương, đừng sợ, có ta đây rồi.
Trong đầu Nguyệt Tích Lương hiện lên hình ảnh nhiều năm trước, khi nàng còn là một tiểu nữ hài không biết trời cao đất dày, vì háo thắng mà tự rước họa vào thân, bị thích khách Mạc Thanh ám sát. Lúc đó, Hiên Viên Dật cũng đứng chắn trước mặt nàng như thế này, hắn cứu nàng lần thứ nhất, bước vào cuộc đời nàng thật tự nhiên, cứ thế làm bằng hữu với nàng đến tận bây giờ.
Nhưng lúc đó… lúc đó hắn không bị thương. Hắn không hề bị thương!
Cổ Liên giảo hoạt đến mức nào chứ, liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra được mối quan hệ giữa Hiên Viên Dật và Nguyệt Tích Lương không đơn giản, hắn cảm thán.
“Đúng là hồng nhan họa thủy mà! Vì một nữ nhân đã có gia thất nguyện ý đưa người ra đỡ đòn, ngươi nên nói là si tình hay ngu ngốc?”
Hiên Viên Dật thu lại nụ cười, thần sắc hắn nhìn không ra hỉ, nộ, ái, ố. Hắn nắm chặt thân trượng, cây trượng dài bị hắn từ từ, từ từ rút ra khỏi ổ bụng, kèm theo đó là máu thịt lẫn lộn rợn người.
“Si tình cũng được, ngu ngốc cũng thế, cái ta quan tâm là nàng.”
Chỉ cần Nguyệt Tích Lương bình an, hắn bị mắng ngu ngốc có sao? Hắn vui vẻ vì hắn ngu ngốc.
Cổ Liên quay quay cây trượng, nói.
“Đã vậy, ta sẽ giết ngươi trước rồi mới giết nàng…”
Ngừng một lát, chưa đợi Hiên Viên Dật đáp hắn đã nhếch mép cười đểu cáng.
“Ngươi hy vọng ta nói vậy đúng không? Ha ha ha! Không không, ta sẽ giết hai người các ngươi cùng một lúc cơ, như vậy mới thú vị!”
Đoạn, thân hình Cổ Liên nhoáng cái phi lên đỉnh đầu Nguyệt Tích Lương, cây trượng đập mạnh xuống. Bất kỳ cái đầu người nào bị trúng chiêu này, kể cả có cứng đến mấy cũng nát bươm.
Cổ Liên nhanh, Hiên Viên Dật còn nhanh hơn. Hiên Viên Dật choàng tay ôm chầm Nguyệt Tích Lương, hắn đưa lưng mình hứng chịu cây trượng cứng hơn sắt kết hợp với nội lực âm tàn của Cổ Liên.
Bốp!
Răng rắc!
Tiếng xương cốt lần lượt gãy đoạn, Nguyệt Tích Lương chết lặng nhìn Hiên Viên Dật ho ra búng máu có lẫn vụn nội tạng. Nàng run rẩy sờ lưng hắn, lưng hắn đã mềm nhũn, bên ngoài không có vết máu nhưng bên trong chỉ sợ đã loạn thất bát tao.
“Hiên Viên Dật, ngươi tránh ra. Tránh ra mau! Ta không cần ngươi chắn đòn ngươi nghe thấy không?”
Hiên Viên Dật nặng nề hít thở, hắn ấn đầu nàng vào trong ngực ngăn nàng nói tiếp, cảm thụ hơi ấm của nàng lần cuối, thâm tâm mãn nguyện bội phần.
“Ngoan, ta là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng không tin ta? Ta sẽ giết được hắn.”
Nguyệt Tích Lương cố gắng muốn thoát ra nhưng không được, cánh tay Hiên Viên Dật cứng như gọng kìm. Con tim Nguyệt Tích Lương mách bảo Hiên Viên Dật đang định làm điều gì đấy điên rồ, hắn định làm gì?
Cổ Liên phun ra một bãi nước miếng, hắn không chút dừng lại ra chiêu thứ ba, lần này hắn nhắm vào chính giữa ngực Hiên Viên Dật, một kích tất sát. Chỉ là điều hắn không ngờ tới, Hiên Viên Dật không những không tránh mà còn thả Nguyệt Tích Lương ra, nhào tới phía hắn, dang hai tay ôm hắn.
Phụt!
Cây trượng trực tiếp đâm xuyên qua ngực Hiên Viên Dật, là trực tiếp đâm xuyên qua. Thân thể Cổ Liên và Hiên Viên Dật vẫn gắt gao dán chặt lấy nhau.
Cái gì thế này?
Hắn… tự sát?
Lúc này, bên tai Cổ Liên là thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Hiên Viên Dật, nhưng với hắn… thanh âm ấy không khác gì quỷ sa tăng.
“Ngươi… không phát hiện ra sao? Từ lúc… ta xuất hiện… ta không… cầm… kiếm.”
Đồng tử Cổ Liên co rút kịch liệt, hắn nhận ra điều Hiên Viên Dật đang định làm, hắn muốn đẩy Hiên Viên Dật, bất quá Hiên Viên Dật đã quyết tâm dùng tất cả sinh mạng để ôm hắn. Ngón tay Hiên Viên Dật khẽ động đậy, thanh kiếm của hắn rít gió từ xa phóng đến, tinh chuẩn cắm vào tim Cổ Liên từ đằng sau. Thanh kiếm ấy cũng lần nữa cắm vào trái tim đã tổn thương không thể tổn thương hơn của Hiên Viên Dật.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, khi Nguyệt Tích Lương kịp phản ứng thì đã không kịp rồi.
“Không… không… không!!”
Nguyệt Tích Lương hoảng loạn bò dậy, bất chấp vấp ngã bao nhiêu lần. Bàn tay nhỏ bé dùng sức tách Cổ Liên ra khỏi Hiên Viên Dật, hai mắt Cổ Liên trợn trừng, cơ thể đổ ập. Hắn chưa chết hẳn nhưng cũng cách cái chết không xa, với ít hơi tàn sót lại, hắn nhìn thấy cảnh...
“Hiên Viên Dật, cố lên… cầm máu, thuốc cầm máu đâu. Hiên Viên Dật, ta chữa cho ngươi…. ta chữa cho ngươi…”
Nguyệt Tích Lương quỳ gối, tay nàng bịt vào lỗ hổng trên ngực Hiên Viên Dật nhưng không ngăn được máu nóng ồng ộc tuôn trào, bụng hắn… bụng hắn cũng rất nhiều máu. Máu ở khắp nơi… rất nhiều… rất nhiều máu.
Leng keng.
Chai lọ lăn lông lốc, Nguyệt Tích Lương cầm lọ thuốc cầm máu điên cuồng rắc vào miệng vết thương, một lọ, hai lọ, ba lọ...
Không đủ! Thế này là không đủ! Nàng cần thêm thuốc!
“Vô… ích.”
Hiên Viên Dật he hé mắt, mỗi câu thốt ra khóe miệng hắn đều tràn máu tươi. Tích Lương… nàng biết thuốc cầm máu là vô dụng mà. Trái tim bị đâm thủng làm sao chữa lành?
Nàng… không chữa được.
Nguyệt Tích Lương không nghe Hiên Viên Dật, nàng như bị ma nhập không ngừng đắp thuốc, không ngừng châm cứu cho hắn.
“Ta làm được, ta chữa được, ta là thần y. Ta là thần y cơ mà.”
Hiên Viên Dật mỉm cười, Nguyệt Tích Lương vì hắn lộ ra biểu cảm này. Hóa ra… nàng cũng vì ta lộ ra biểu cảm này.
Ừm, nàng là thần y, nàng chữa được, nàng giỏi nhất.
Ta đợi nàng chữa cho ta. Ta đợi khi ta mở mắt ta sẽ nhìn thấy khuôn mặt nàng đầu tiên.
Ta đợi… nàng đáp lại tình cảm của ta.
Ha ha, ta lại nghĩ viển vông rồi. Không được nhỉ? Cái đó ta có đợi ngàn đời cũng không đợi được.
Vậy ta đợi nàng chữa cho ta được không? Đến lúc ta khỏi rồi… ta hứa ta sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này. Ta sẽ buông bỏ… nàng?
Tầm nhìn Hiên Viên Dật thu hẹp lại, hắn lặng lẽ nhắm mắt, an yên chìm vào giấc ngủ. Ngủ sao? Hắn thật sự ngủ sao? Có lẽ linh hồn hắn đã tìm về quá khứ, tìm về khoảng thời gian lần đầu tiên hắn gặp Nguyệt Tích Lương, một tiểu oa nhi thô lỗ, khả ái nhưng bí ẩn. Linh hồn lại tìm về khoảng thời gian vài năm sau gặp lại nàng ở trấn nhỏ, trong thanh lâu nồng đậm mùi son phấn, thiếu nữ xinh đẹp cười rạng rỡ, làn mi cong cong hình bán nguyệt...
Bàn tay đang bận rộn của Nguyệt Tích Lương hơi dừng lại, nàng thẫn thờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, nàng vuốt má hắn, lẩm bà lẩm bẩm.
“Vẫn còn hơi ấm, còn cứu được. Hắn chỉ ngủ thôi, ngủ cũng tốt…”
Nguyệt Tích Lương lần lượt băng bó vết thương cho Hiên Viên Dật, nàng phát hiện trên người hắn vậy mà có nhiều vết thương như thế, trên dưới mười hai vết trí mạng.
Nàng có biết đâu, nàng đâu biết trước khi hắn nhìn thấy nàng hắn đang chiến đấu với vài tên hộ pháp cấp cao của Thiên Ma cung. Nàng đâu biết vì để đuổi kịp nàng, hắn không màng nguy hiểm nhanh chóng giải quyết kẻ địch, đổi lại thương tích đầy mình. Nàng đâu biết, khi thấy Cổ Liên giơ cao cây trượng, trái tim hắn nhấc lên tận hổ họng, vốn dĩ có thể dùng cách khác chặn lại nhưng hắn đã không làm vậy, không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Nàng đâu biết… hắn chết rồi.
Không! Nàng biết rõ, nàng biết rất rõ. Hắn… chết rồi.
Hắn không ngủ, hắn chết rồi, chết trong tay nàng rồi.
Hơi thở của hắn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Nam tử phiêu dật không nhiễm bụi trần ngày ấy đi mất rồi, đi tìm thứ tình yêu hắn hằng mong ước. Hắn không đạt được ở kiếp này thì hắn sẽ sang kiếp sau tìm kiếm, tìm đến khi tìm thấy mới thôi.
Tí tách.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má đã được lau sạch sẽ của Hiên Viên Dật, Nguyệt Tích Lương cúi gằm mặt, mếu máo, bàn tay run rẩy lợi hại.
Bằng hữu của nàng, hắn là bằng hữu tốt nhất của nàng, hắn cùng nàng vào sinh ra tử, hắn tham dự vào quá trình trưởng thành của nàng từ nhỏ tới lớn.
Hiên Viên Dật, ngươi biết không? Tất cả là do ta, do ta vô dụng.
Sao ta lại vô dụng như vậy? Cứu nhiều người để làm gì chứ? Thần y làm gì chứ? Sao ta không cứu được bằng hữu của ta? Tại sao? Tại sao ta vẫn để ngươi chết đi? Ta rốt cuộc tồn tại để làm gì?
Hiên Viên Dật… xin lỗi… rất xin lỗi… Tích Lương không cứu được ngươi rồi...