Quả nhiên Nguyệt Tích Lương giữ đúng lời hứa với Triển Chính Hi, đêm hôm sau đã mang theo Bắc Mạc Quân đến thăm hắn.
Lúc Bắc Mạc Quân bước vào phòng cũng là lúc Triển Chính Hi đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, tóc mai khẽ bay, có vài sợi vướng trên băng bịt mắt trắng tinh. Nam tử đã từng rạng ngời như ánh mắt trời giờ đây ảm đạm thất sắc đến lạ.
- " Triển Chính Hi. "
Bắc Mạc Quân than nhẹ một tiếng, kéo ghế ngồi bên cạnh y, trong lòng ngũ vị tạp phần.
- " Vương gia? "
Thân hình Triển Chính Hi giật giật, theo bản năng muốn quỳ xuống, giọng nói khản đặc hàm chứa sự kích động khôn cùng.
- " Đừng! Ngươi còn bị thương. "
Bắc Mạc Quân đưa tay kéo lấy Triển Chính Hi, lực đạo rõ ràng không mạnh nhưng lại chắc như gọng kìm, hắn không tài nào giãy ra được
Triển Chính Hi bị Bắc Mạc Quân cưỡng chế ấn ngồi trở lại, khuôn mặt hắn quay trái quay phải dường như tìm kiếm.
- " Vương phi? "
Ở trước mặt Bắc Mạc Quân, Triển Chính Hi rất ít khi gọi Nguyệt Tích Lương là 'sự phụ'. Bởi lẽ Bắc Mạc Quân là một thùng dấm chua, gọi 'sư phụ' nghe vào tai hắn thế nào cũng cảm thấy thân thiết, khó chịu.
Với lại, từ 'vương phi' đối với Bắc Mạc Quân như là đang tuyên bố chủ quyền. Nguyệt Tích Lương là của hắn, chỉ có thể là của hắn, không của ai khác. Suy nghĩ này của Bắc Mạc Quân tính ra thực sự ấu trĩ, bất quá cố tình cả vương phủ lại không ai dám nói hắn ấu trĩ cả.
- " Ta ở đây. "
Nguyệt Tích Lương tiến thêm một bước, thuận tiện cầm lấy tay Triển Chính Hi bắt mạch. Lát sau, nàng mới buông tay hắn ra, hài lòng nói.
- " Hồi phục không tồi. Chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng. "
Triển Chính Hi không quan tâm đến thương thế của mình cho lắm, hắn cắn cắn môi, do dự không biết có nên nói ra hay không. Nhưng nếu không nói, vương gia và vương phi vẫn sẽ hỏi hắn, đến lúc đó, bằng vào trí thông minh của hai người.... hắn giấu không được.
Triển Chính Hi hít một hơi thật sâu, hạ quyết định.
- " Vương phi, ngày hôm qua là do ta quá mất kiểm xoát, chỉ cầu ngươi đi cứu Kiến Nhất. Thực ra..... ở Cảnh Lăng, người xảy ra chuyện không chỉ có ta và Kiến Nhất thôi đâu. "
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân cũng không quá bất giờ, Bắc Mạc Quân mở miệng nói.
- " Ý ngươi là chuyện nhạc mẫu đại nhân bị bắt? Ngươi yên tâm, nếu đúng như vậy thì chắc hẳn nàng đang ở Vu tộc. Bổn vương và vương phi sẽ tìm cách để cứu nàng ra ngoài. "
Mặc dù hắn vẫn chưa nghe ngóng được thêm tin tức gì của Lăng Tiêu Nhiên, nhưng hắn tin.... hắn sẽ nhanh chóng tìm ra nàng mà thôi. Cái hắn cần ở đây là thời gian.
Triển Chính Hi gật đầu, sau đó lại lặp tức lắc đầu.
- " Chuyện đó cũng đúng.... bất quá lại không phải là tất cả. Vương phi,.... ta nói ra chuyện này, người phải chuẩn bị sẵn tinh thần..... không được quá kích động.... "
Trong lòng Nguyệt Tích Lương bỗng nhiên ẩn ẩn dâng lên cảm giác bất an. Nàng có thể đoán được, điều Triển Chính Hi sắp nói đây không phải là điều gì tốt đẹp. Nhưng làm ơn.... đừng có quá xấu.
- " Ngươi cứ nói đi. "
Triển Chính Hi nắm chặt bàn tay, banh mặt, môi khô khốc đóng mở liên tục thuật lại tường tận những gì hắn nghe được từ Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt.
- " ....... "
Nguyệt Tích Lương càng nghe, sắc mặt càng trắng, càng về sau, tai nàng càng ù đi, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chén trà, khẽ run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com