- " Bắc Mạc Quân thối, vậy mà chiếm tiện nghi của ta! "
Nguyệt Tích Lương bước nhanh trên đường lớn, bàn tay vô tình đưa lên xoa xoa đôi môi sưng đỏ. Bản thân mang gương mặt của một nam tử trưởng thành mà lại có đôi môi sưng tấy kiều diễm như vậy, quả thật là không phù hợp..... nếu không muốn nói đến hai từ ' quái dị '.
Nguyệt Tích Lương tung tung túi bạc trên tay, trở lại thành trấn nhỏ mà nàng và Bắc Mạc Quân đã từng ghé qua. Từ khi trà trộn vào Vu tộc, đây là lần đầu tiên Nguyệt Tích Lương được xuống núi, khó tránh khỏi có chút kích động.
Đúng là..... nơi đây vẫn có hương vị của con người hơn, suốt ngày chung sống với tộc nhân Vu tộc thực nhàm chán.
Mặc dù mang nhiệm vụ trong người nhưng Nguyệt Tích Lương là ai chứ? Nàng không ngại đi dạo chơi tung nóc đâu, huống chi nhiệm vụ này còn không đưa ra thời hạn, hắc hắc!
Lương bảo bảo thập phần vô sỉ bới móc sự sai sót trong nhiệm vụ, lấy cớ để cho bản thân có thời gian xả láng. Đương nhiên, nàng sẽ mua quà về cho " hòn vọng thê " ở nhà rồi.
Ách xì!!
" Hòn vọng thê " nào đó vốn đang ngồi ngẩn người trong phòng thì bỗng dưng hắt xì một cái kinh thiên động địa. Ớ? Ai nhắc đến bổn vương?
Bắc Mạc Quân rất nhân tính hóa khịt khịt mũi xong liền tiếp tục ngồi ngẩn người.
Bắc Mạc Quân: " .......... "
Hắn.... làm cái gì bây giờ?
.......
- " Lão bản, cái này bán bao nhiêu? "
Nguyệt Tích Lương cầm lên hộp son đánh giá, dù chưa mở nắp nhưng đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào. Đúng là mỹ phẩm của Nam Viêm quốc - đế quốc sắc đẹp, rất đáng đồng tiền bát gạo.
Kiếp trước làm trong công ty mỹ phẩm, mắt nhìn hàng của Nguyệt Tích Lương không phải thấp. Trong thành trấn nhỏ mà có mặt hàng thượng đẳng như thế này, đúng là rất hiếm.
Vị lão bản thấy người mua ăn mặc giản dị bất quá cũng không coi thường, kính cẩn nói.
- " Vị huynh đệ này, ngươi chắc cũng thấy phẩm chất của hộp son. Không nhiều không ít, ta lấy ngươi hai mươi lượng bạc. Mua về để tặng thê tử chắc chắn nàng sẽ càng yêu ngươi hơn. "
Nguyệt Tích Lương gật đầu, hai mươi lượng bạc có vẻ là nhiều nhưng đúng như lão bản nói. Hộp son xứng đáng với giá tiền này.
- " Ai nói ta mua về tặng thê tử? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi.
- " Ách?! Vậy là tặng ý trung nhân ư? "
Nàng vẫn lắc đầu.
- " Không không! Ý trung nhân của ta không có thích dùng son. "
Nàng là đang nói sự thật. Bắc Mạc Quân một đại nam nhân dùng son làm gì? Hắn mà dùng có mà trời sập!
- " Mẫu thân? "
- " Không! "
- " Vậy..... "
Vị lão bản bán son lúng túng không thôi. Ngươi làm ơn nói cho ta là ngươi mua son tặng ai được không? Để ta còn biết đường bán hàng chứ!
Nguyệt Tích Lương ngạo kiều ngẩng cao đầu, lấy ra hai mươi lượng đặt lên bàn, không để tâm chính mình vẫn còn cải trang thành Phong Hoan, phán như thật.
- " Ta mua về ta tự dùng không được sao? "
Lão bản: " ......... "
Quanh co một hồi, hóa ra là một tên bóng lộn!
Thôi được, hắn là một con người rất có đạo đức nghề nghiệp. Bóng lộn cũng bán! Ai bảo người ta có tiền đâu.
- " Lão bản, tiểu thư nhà ta cũng muốn mua hộp son như vậy. "
Ngay khi Nguyệt Tích Lương định cất hộp son đi thì nghe thấy một giọng nói kênh kiệu vang lên sau lưng. Theo bản năng nàng quay đầu lại, thấy có hai thân hình yểu điệu, thướt tha ngược sáng tiến vào.
Tiểu thư y phục bạch y trắng hơn tuyết, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, khí chất thanh thoát, dịu dàng, cài trâm hình hoa sen. Nha hoàn mặc bộ phấn y linh động đáng yêu..... đấy là nếu bỏ qua ngữ điệu ngạo mạn, vênh váo của nàng ta.
Nguyệt Tích Lương nhìn vị tiểu thư kia, mạc danh cảm thấy quen quen, không biết đã gặp được ở đâu. Vì vậy mà nàng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Lão bản không ngờ lúc này lại nhảy ra một vị khách nhân muốn mua hộp son, bèn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- " Xin lỗi tiểu thư, cửa hàng của chúng ta chỉ còn duy nhất một hộp son này thôi, đã bị vị huynh đệ này mua mất rồi. Hàng mới về thì phải đợi thêm vài ba tháng nữa. "
Hắn không có nói điêu, loại son này tốt nhất trong cửa hàng, hàng ngày bán đắt như tôm tươi. Đến hôm nay còn sót lại đúng một hộp trong tay Nguyệt Tích Lương.
Nữ tử bạch y không hài lòng nhíu mày, nha hoàn bên cạnh xem mặt biết ý, trực tiếp bất mãn chất vấn.
- " Sao có thể như vậy. Chẳng lẽ ngươi định để cho tiểu thư nhà ta đợi một hộp son đến vài tháng hay sao?! "
Lão bản thực đau đầu, ghét nhất là loại khách nhân như thế này.
- " Cái này..... vị huynh đệ kia đã đến trước, trả tiền trước rồi. Hay là mời tiểu thư xem những hộp son khác của bổn tiệm, cũng không kém hộp kia là bao, rất đẹp. "
- " Không cần! Tiểu thư nhà ta chỉ muốn hộp son này! "
Đây rõ ràng là đang cố ý làm khó dễ.
Nhìn trang phục của vị tiểu thư đằng sau liền biết gia cảnh nàng không phú cũng quý, lão bản không dám đắc tội. Hắn không còn cách nào khác nhìn Nguyệt Tích Lương, không tiếng động cầu cứu.
Huynh đệ! Đừng thấy chết mà không cứu nha!!!
Đầu năm nay làm ăn thật không dễ...
Nguyệt Tích Lương thấy lão bản đáng thương hề hề nhìn chằm chằm nàng, không đành lòng tiếp tục làm khó hắn, lên tiếng.
- " Vị tiểu thư này, son ta đã mua rồi, ngươi có đứng đây đôi co cũng vô dụng. Ta nghĩ ngươi nên đi cửa hàng khác nhìn xem, xem còn hộp nào giống vậy không. "
Dường như lúc này hai nữ tử kia mới chú ý tới sự hiện diện của Nguyệt Tích Lương. Ánh mắt tiểu nha hoàn lóe lóe, bước đến trước mặt nàng, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống ra lệnh.
- " Ngươi, nhường lại cho tiểu thư nhà ta hộp son này. Ta cho ngươi mười lượng bạc! "
Nguyệt Tích Lương trực tiếp trợn tròn mắt ếch.
Đã thấy không biết xấu hổ, lại chưa thấy không biết xấu hổ đến nhường này.
Ta mất hai mươi lượng bạc mua đồ, các ngươi lại ép ta bán lại với giá mười lượng, chỉ còn một nửa.
Chơi vậy ai chơi lại? Về nhà mà chơi một mình đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com