Mục lục
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Chương 269




Giá!!

Hàng chục thớt tuấn mã sải bước dài trên đường lớn, cát bụi mù mịt, khiến một số người dân bên đường phải vội vàng dạt sang hai bên để tránh bị ngựa tông phải. Dù bất mãn nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của những người ngồi trên lưng ngựa, tất cả đều không dám ho he lấy một tiếng, yên lặng nhẫn nhịn.

Thà đắc tội với quan phủ còn hơn đắc tội với giang hồ. Đạo lý này đã được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, không người không hiểu.

Ầm!

Cánh cửa tửu lâu bị người bên ngoài đá văng, kêu kẽo kẹt vài tiếng như muốn lìa hẳn ra. Một đám người cao to vạm vỡ ngược sáng đi vào, y phục được làm hoàn toàn từ lông thú, vừa nhìn đã thấy cuồng dã.

- " Tiểu nhị! Cho mười hũ rượu, mang đồ ăn ngon nhất của các ngươi lên đây!! "

Tên hán tử trong đó hô lớn, chất giọng ồm ồm cực kỳ khó nghe.

Tiểu nhị vội vã tiến đến, lau mồ hôi, có chút lắp bắp nói.

- " Khách.... khách quan, ngài thông cảm. Tửu lâu của chúng ta đã chật kín chỗ rồi. "

Hắn không có nói ngoa, tửu lâu này là tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành, đồ ăn ngon nức tiếng gần xa, ngày nào thực khách cũng đến nườm nượp. Việc hết chỗ ngồi đã trở thành rất bình thường.

- " Hửm? Chẳng phải còn rất nhiều chỗ đây sao? "

Vị hán tử nọ nhăn mày, nhìn lướt qua tửu lâu một lượt, ngón tay thô ráp tùy tiện chỉ vài bàn vốn đang có người ngồi.

- " Ngươi! Ngươi! Ngươi! Các ngươi nữa, đứng dậy, đi ra ngoài!! "

Những người bị điểm danh khuôn mặt khó coi như thể ăn phải ruồi, vừa nhục nhã vừa nghẹn khuất, nửa muốn đi nửa không muốn đi.

Không muốn đi là bởi bọn họ thật vất vả mới tranh được chỗ ngồi trong tửu lâu, thậm chí có người còn phải đặt trước tận ba ngày. Thế mà chưa kịp ăn vài miếng đã bị đuổi một cách vô lý, sao bọn họ không tức giận cho được?

Muốn đi là bởi vì đám người kia vừa nhìn liền biết thuộc dạng hung đồ, có võ công, khó dây dưa. Nếu bọn họ nổi lên tranh chấp, chắc chắn người chịu thiệt sẽ là bọn họ. Có khi còn tiền mất tật mang!

Tiểu thị thấy tình hình không thích hợp, không dám đắc tội với đám hung thần mới vào. Hắn thực khôn khéo trả lại bạc cho từng khách nhân vừa bị điểm tên, ân cần nói.

- " Thật sự xin lỗi khách quan, lần sau các ngươi đến đây tửu lâu chúng ta sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho các ngươi. Hoan nghênh lần sau lại đến... "

Mấy người nọ dù vẫn còn khó chịu nhưng nếu tiểu nhị đã cho bậc thang, bọn họ vẫn là tình nguyện leo xuống. Mặt mũi không bằng tính mạng mà!

Cầm bạc, đi ra ngoài, cả một quá trình không đến hai mươi tức thời gian. Chốc lát trong tửu lâu đã có thêm vài cái bàn trống.

Tiểu nhị thở phào một hơi nhẹ nhõm, cúi người làm tư thế mời.

- " Khách quan, mời các ngươi ngồi vào chỗ. Rượu và đồ ăn sẽ được mang lên ngay! "

Nhưng không ngờ, tên hán tử đi đầu và người của hắn vẫn đứng như trời trồng, không xê dịch nửa bước. Trước con mắt nghi hoặc của tiểu nhị, hắn hất mặt về một phía, thiếu kiên nhẫn nói.

- " Hừ! Vẫn còn một người chưa chịu đi! "

Tiểu nhị theo tầm mắt hắn nhìn sang, thấy ngồi ở chỗ kia là một thiếu niên lang, bạch y trắng muốt phẳng phiu, tay cầm chén rượu nhấm nháp, vì y đang quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh nên nhìn không rõ dung mạo.

Thỏi bạc mà tiểu nhị đặt trên bàn vẫn chưa được lấy đi, chứng tỏ thiếu niên không để vào tai những gì hắn nói.

- " Vị khách quan này, tại sao ngươi còn chưa đi? "

Tiểu nhị bước đến chỗ bàn thiếu niên, có ý tốt nhắc nhở.

Không nghĩ đến, thiếu niên đến đầu cũng lười quay lại, chỉ truyền ra tiếng nói nhàn nhạt.

- " Ngươi hãy cho ta một lý do để ra rời đi? Rượu ta đã gọi, đồ ăn cũng đã lên. Ta muốn ăn cơm. "

Tiểu nhị lúng túng gãi đầu, dường như không ngờ hắn đã nói đến như vậy khách nhân này còn không biết điều. Ngay lúc hắn đang không biết xử lý ra sao thì đám hung đồ cũng đã đi đến trước bàn thiếu niên.

- " Ai ui! "

Tiểu nhị bị một tên trong số đó đẩy ra, lặp tức ngã sõng soài. Sức lực đúng là khỏe không phải bình thường.

Rầm!

Loảng xoảng!

Đồ ăn trên bàn bị một cái đập của gã hán tử mà nảy lên, rơi hết xuống nền đất, bắn cả lên y phục trắng tinh của người nào đó.

- " Tiểu tử, ngươi đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!! "

Đúng là nghé non không sợ cọp. Phải cho tiểu tử này biết thế nào là thức thời, thế nào để nhận biết người không nên chọc.

Vị thiếu niên cúi đầu xuống nhìn mảnh y phục loang lổ dầu mỡ, phẫn nộ bóp nát chén rượu trong tay, nhả ra một từ.

- " Cút. "

Cả tửu lâu ồn ào giây lát liền yễn tĩnh đến kỳ lạ, người người nhà nhà đều nhìn thiếu niên với ánh mắt như thể nhìn người ngu, cũng có kinh ngạc. Chết rồi! Thiếu niên này sợ là không giữ được mạng! Sao lại to gan như vậy?!

Đám người kia sững sờ mất vài giây, sau đó vẫn là tên hán tử vừa rồi nỗi bão trước tiên.

- " Tiểu tử! Ngươi muốn chết?! "

Lần này, thiếu niên không còn quay ra cửa sổ hay cúi đầu nữa, hắn ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ cũng vì thế mà bại lộ trong tầm mắt mọi người.

Hít!

Không biết là ai đã hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nếu là kinh diễm thì ở đây ai cũng có cảm nhận ấy.

Kinh diễm!

Khuôn mặt không quá góc cạnh nhưng tỷ lệ hoàn mỹ như tượng tạc, lông mày anh khí, bên dưới là một đôi mắt phượng mị hoặc câu nhân. Rõ ràng là một người nam tử nhưng cố tình đôi mắt lại có thể miểu sát cả nam lẫn nữ. Khí chất trên người khi bình thường là ôn nhu, khi khó chịu là thanh lãnh, còn khi nổi giận lại tựa tu la chui ra từ địa ngục.

Hiển nhiên giờ đây thiếu niên là đang nổi giận. Cả khí chất thoắt cái đã thay đổi, mặt trầm xuống, mắt phượng bắn ra sát khí kinh người, môi khẽ mở, lần nữa lặp lại.

- " Cút! Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai! "

Bộ y phục này được làm bằng thiên tàm ti quý hiếm, đông ấm hè mát, đao thương bất nhập, vừa mềm mại lại vừa đẹp mắt. Quan trọng nhất là.... đắt tiền, hay nói đúng hơn là vạn kim khó cầu!

Thế mà nói bẩn liền bẩn, người tham tiền như mỗ vị thiếu niên không phẫn nộ mới là chuyện lạ trên đời.

- " Ngươi..... "

Tên hán tử bị câu nói làm cho bừng tỉnh, chỉ vũ khí vào dung mạo như thiên tiên kia. Nhưng chưa kịp ra tay đã bị người khác ngăn lại.

- " A Hổ! Ngươi lui xuống. "

Người lên tiếng chính là nữ tử duy nhất trong đám người. Từ lúc bước chân vào tửu lâu nàng luôn bị những người khác bảo bọc xung quanh, ngược lại không ai nhìn rõ được dung mạo nàng. Bây giờ nàng mới chủ động xuất đầu lộ diện.

Những tưởng đi chung với một đám tráng hán vai hùm lưng gấu như thế này, nữ tử kia chắc cũng không đẹp được đi đâu.

Vậy nhưng, tất cả mọi người đều đã lầm. Nàng không những không xấu mà còn cực kỳ đẹp, đẹp vượt mức cho phép!

Khuôn mặt nàng gầy nhỏ vừa vặn, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, không khó coi mà đẹp một cách khác lạ. Nàng có đôi mắt màu xanh thăm thẳm như ngọc bích, mũi cao khéo léo, môi đỏ mọng mê người.

Nhìn xuống phía dưới chút nữa là bờ vai để trần, thân trên chỉ được bao quanh bằng mảnh vải da thú nhỏ, đôi gò bồng đảo căng tròn như muốn nảy ra ngoài. Vòng eo mảnh khảnh cũng được bại lộ ra không khí, từ hông trở xuống là váy dài xẻ tà, thấp thoáng cặp chân dài miên man. Cả cơ thể đều toát lên vẻ quyến rũ, hoang dã, mị hoặc.

Đúng là một mỹ nữ thiếu vải!

Vị thiếu niên hai mắt sáng ngời, không nhịn được thầm than....

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK