Nguyệt Tích Lương thẫn thờ nhìn phong thư, thậm chí nàng có thể xuyên qua phong thư này mà mường tượng ra khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Mạc Quân. Nàng chợt nhận thấy, rời khỏi hắn một đoạn thời gian, đúng thật là có chút nhớ. Nàng.... vẫn còn nợ hắn một danh phận chính đáng.
Đại hôn sao? Ý kiến không tồi.
Tiểu Quân Quân, đợi ta, đợi ta trở về, khi đó chính là ngày mà chàng được làm tân lang.
Lão nương khẳng định sẽ cưới chàng vào cửa!
Nguyệt Tích Lương hít hít mũi, trở tay bóc thư, những hàng chữ đẹp đẽ, cứng cáp như chính chủ nhân của nó lọt vào tầm mắt nàng. Bắc Mạc Quân viết không nhiều, từng từ, từng chữ không hề thừa thãi. Điều đặc biệt ở đây, tất cả những gì hắn viết đều có liên quan đến một người....
Nguyệt Tích Lương nhẩm đọc, những người khác cũng lâm vào trầm mặc đợi nàng, bọn hắn chú ý đến nhất cử nhất động, từng sự biến hóa nhỏ nhặt trên khuôn mặt nàng.
Ví như khi Nguyệt Tích Lương nhăn mày rồi lại dãn ra, khi Nguyệt Tích Lương hé miệng vì bất giờ, khi Nguyệt Tích Lương rưng rưng muốn khóc, khi Nguyệt Tích Lương thở dài như trút được gánh nặng và khi Nguyệt Tích Lương mỉm cười đầy ôn nhu...
Không ngoại lệ, biểu cảm của 'Tích Nguyệt' cũng rơi hết vào trong mắt A Nghiên. Từ nãy tới giờ, khi biết về thân phận Nguyệt Tích Lương, A Nghiên vẫn trong trạng thái bị sốc không nhẹ, nàng lựa chọn im lặng khiến người khác dường như bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không để tâm đến Nguyệt Tích Lương. A Nghiên mở to mắt phượng nhìn gương mặt hồng hào, tỏa sáng rực rỡ của đối phương, bên môi 'hắn' nụ cười ôn nhu còn chưa kịp tắt. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu A Nghiên, đây rõ ràng là vẻ mặt của một con người đang yêu!
Trái tim A Nghiên khẽ run lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, hơi thở bỗng chốc trở nên trì trệ.
Là ai? 'Nữ tử' viết thư rốt cuộc cuộc là ai?!
Là ai có thể làm cho Tích Nguyệt lộ ra biểu cảm hiếm có này? Cho dù là đối với nàng, Tích Nguyệt có dịu dàng, có ân cần nhưng chung quy lại vẫn mang theo một tia xa cách cùng khách khí. Nàng những tưởng..... tính cách Tích Nguyệt là thế, ai cũng không khác biệt. Nàng ngược lại còn tự tin cho rằng bản thân sẽ nắm giữ được trái tim thiếu niên, khiến hắn yêu nàng.
Nhưng.... có lẽ nàng lầm rồi.
Không phải hắn chưa yêu, mà là tình yêu của hắn vốn dĩ đã trao hết cho 'người ấy', không còn thừa chút gì. Vẻ mặt này cũng là A Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tiếu của Nguyệt Tích Lương.
A Nghiên à A Nghiên, liệu ngươi có nên từ bỏ? Từ bỏ người mà ngươi vất vả lắm mới tìm được?
Khi A Nghiên vẫn đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình thì Nguyệt Tích Lương đã đọc hết thư Bắc Mạc Quân gửi tới. Nàng gấp gọn bức thư, cẩn thận nhét vào trong lồng ngực, xong xuôi mới ngẩng đầu, vội che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, lên tiếng.
- " Ta hiểu rồi, cảm ơn mọi người. "
Kình Sâm từ ái mỉm cười, nói.
- " Môn chủ, đây đều là chức trách của chúng ta. Chỉ hy vọng ngươi đừng trách 'hắn' và chúng ta đã tự mình chủ trương, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi. "
Về phần muốn tốt cái gì, chính bản thân Nguyệt Tích Lương thấu triệt, hắn không cần phải nhắc lại nữa.
Nguyệt Tích Lương bình tĩnh gật đầu, khóe môi bất giác hơi giơ lên.
- " Ta biết. "
Thực chất..... nàng phải cảm ơn Bắc Mạc Quân mới đúng. Nhưng mà.... lời cảm ơn của nàng đối với hắn, với mối quan hệ của hai người tính ra là không cần thiết, nàng nên cảm ơn hắn bằng hành động sẽ càng trực tiếp và thực tế hơn.
Hóa ra.... hóa ra Bắc Mạc Quân vẫn luôn tinh ý như vậy. Hắn nhận ra sự thay đổi, sự nhút nhát ẩn giấu sâu trong nàng, nàng muốn giấu hắn, bất quá lại giấu không được.
Hắn đã đoán trước được những gì nàng sẽ làm khi đến Quỷ Âm môn, vì vậy đã bắt tay với mấy người Kình Sâm gia gia, lừa nàng vào tròng.
Lừa nàng làm gì?
Còn không phải để ép nàng lộ nguyên hình hay sao?!
Ép nàng sửa lại tâm tính đang có chiều hướng đi sai lệch.
Hắn muốn buộc nàng phá vỡ lớp vỏ bọc, biến thành ngày càng cường đại, muốn nàng đường đường chính chính dùng thân phận thực sự bước vào nơi thuộc về nàng. Hắn đúng là.... hiểu nàng hơn chính bản thân nàng nữa.
" Tích Lương, nàng đẹp nhất là khi nàng bộc lộ bản chất thật của mình, đừng che giấu phong mang cũng đừng đánh mất kiêu ngạo. Nên nhớ, ta luôn đứng sau nàng, giúp nàng che mưa chắn gió. Đừng sợ, ta ở đây.... "
Tiểu Quân Quân, chàng như vậy, bảo sao ta không thể không yêu?
Mặc dù ta thấy sến muốn chết, nhưng là ta vui, vui sắp khóc.
Đúng vậy, nàng cần thiết che giấu ư? Giang hồ này, con mẹ nó nàng sẽ khuấy đảo cho xem!
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương giây phút này tỏa ra thứ ánh sáng rạng ngời, rực rỡ quang huy. Khí thế trên người dâng cao, nghiêng trời lệch đất. Đây mới chính là phong phạm của một vị môn chủ đại môn phái nên có, trấn nhiếp quần hùng!
Tảng đá đè nặng trong lòng Kình Sâm và các trưởng lão Quỷ Âm môn cuối cùng cũng được buông xuống.
Hàn Uy xoay người, giọng nói ẩn chứa nội lực vang vọng khắp đỉnh núi Quỷ Hành.
- " Các đệ tử Quỷ Âm môn, còn không chào đón môn chủ của các ngươi!! "
Nghi lễ chào đón môn chủ, còn chưa được chính thức chấp hành đâu.
Không biết từ bao giờ, tất cả các cá nhân có mặt trên ngọn núi Quỷ Hành đều tụ tập xung quanh võ đài, lấy Nguyệt Tích Lương làm trung tâm, đồng loạt quỳ xuống, tay áp lên ngực.
- " Cung nghênh môn chủ! "
- " Môn chủ phúc khí tề thiên, Quỷ Âm môn mãi trường tồn!! "
Ngay cả những tân đệ tử mới được thu nhận ngày hôm nay, ngay cả A Nghiên, A Hổ, trước không khí sục sôi nhiệt huyết cũng không kìm được mà quỳ xuống theo.
Chút không cam lòng còn sót lại trong thâm tâm A Hổ biến mất không một chút tăm tích, thay vào đó chỉ là tự trách cùng cay đắng.
Một người như môn chủ, hắn có tư cách gì để đấu?
Một người như môn chủ, đương nhiên xứng đáng để tiểu thư yêu.
Hắn..... đúng là có mắt không tròng!
Nguyệt Tích Lương nhìn chung quanh một lượt, âm thầm ghi nhớ lấy, đây.... chính là thế lực dưới trướng nàng, đây.... chính là thứ nàng nên nhận được. Nàng xứng đáng.
- " Đứng dậy đi. "
Nguyệt Tích Lương đạm đạm cất tiếng, chờ cho đến khi tất cả mọi người đứng dậy nàng mới nói tiếp.
- " Hân hạnh làm quen, ta là môn chủ của các ngươi, Nguyệt Tích Lương. "
A.... Lương Tích Nguyệt..... thì ra cái tên này cũng là giả.
A Nghiên vộ nại lắc đầu, cười tự giễu. Còn cái gì giả nữa không? Tích Nguyệt.... không, Tích Lương, ngươi còn giấu ta những gì?
A Nghiên muốn tiến lên hỏi cho rõ, nhưng nàng không dám. Người ta bây giờ là môn chủ cao cao tại thượng, còn nàng, một tên tân đệ tử nhỏ bé, được phép chất vấn 'hắn' sao?
Khoảnh cách.... quá xa vời, tựa như không với tới.
Hắn.... sẽ bỏ mặc nàng ư?
Sau khi Nguyệt Tích Lương tuôn một tràng những lời lẽ hoa mỹ, khích lệ, trấn áp y như đọc diễn văn, thì nàng rốt cuộc cũng cho các đệ tử giải tán.
- " Kình Sâm gia gia, chúng ta đi. Ta còn có chuyện muốn thương lượng cùng với mọi người. "
Vẫn cách gọi tôn kính ấy nhưng bất tri bất giác đã thêm vào một ít ngữ khí ra lệnh, không thể không phục tùng.
- " Được. Môn chủ, đi bên này. "
Kình Sâm đương nhiên không có ý kiến, dẫn đầu đưa Nguyệt Tích Lương về nơi ở của nàng sâu trong Quỷ Âm môn.
Khi mấy người Nguyệt Tích Lương đi lướt qua A Nghiên, nàng vốn cúi đầu lại đột nhiên ngẩng lên, nhìn theo bóng dáng 'thiếu niên' bước xa dần, mắt nàng long lanh, bật cười vui sướng.
'Tỷ tỷ, ta sẽ đến giải thích với tỷ sau. Nhớ ăn uổng cẩn thận, nghỉ ngơi cho khỏe, coi chừng bệnh đau dạ dày...'
Thật tốt quá, 'hắn' không quên nàng, 'hắn' vẫn là Tích Nguyệt của nàng....
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com