- " Ngu trưởng lão, có cần tiểu nhân đi tới Nghị sự đường với ngài không? Dẫu sao..... Tường trưởng lão cũng có mặt ở đấy, ta sợ.... hắn lại gây ra tổn thương cho ngài. "
Nguyệt Tích Lương cong lưng, bước nhỏ đi đằng sau Ngu trưởng lão, dè dặt lên tiếng.
Mấy vết thương khi bị ám sát của Ngu trưởng lão đều là do nàng chữa khỏi. Hắn cũng vì vậy mà càng thêm tin tưởng vào một tay y thuật của nàng, không biết từ bao giờ mà Nguyệt Tích Lương đã trở thành tâm phúc bên cạnh Ngu trưởng lão, rất được tín nhiệm.
Nếu có thể vào được Nghị sự đường, nói không chừng nàng sẽ thu được thông tin hữu ích. Tộc trưởng Vu tộc trở về, cần thiết phải tìm cách tiếp cận nàng ta mới lấy được khẩu quyết.
Ngu trưởng lão sửa sang lại vạt áo, không mặn không nhạt đáp.
- " Không cần thiết. Lão già đó không dám hành động quá càn rỡ trước mặt tộc trưởng. "
- " Nhưng mà..... "
Nguyệt Tích Lương vẫn còn không bỏ cuộc, định nói thêm điều gì thì đã bị Ngu trưởng lão cắt ngang.
- " Đừng nhiều lời! Nghị sự đường không phải là nơi ngươi có thể vào được. Nhỡ kỹ thân phận của mình! "
Thực ra, nếu là bình thường, hắn cho một hai tâm phúc đi theo vào cũng không sao. Bất quá lần này sự việc có vẻ bảo mật, tộc trưởng đã cố ý dặn dò bọn hắn không được mang theo người khác để tránh tai mắt. Hắn còn không to gan đến mức làm trái lệnh tộc trưởng, trừ phi hắn muốn chết!
Nguyệt Tích Lương âm thầm phỉ nhổ Ngu trưởng lão trong lòng, ngoài mặt lại làm ra vẻ ngoan ngoãn, biết điều.
- " Vâng... "
Lão hồ ly, ngươi khá lắm! Thế mà lại không để lộ một chút sơ hở, miệng đủ kín nha!
Nhưng mà.... ngươi không cho ta quang minh chính đại vào, chẳng lẽ ta không thể lén lút nghe trộm sao?
Mặc dù biết chuyện nghe trộm này có trùng trùng nguy hiểm, bất quá nàng vẫn phải thử một lần. Nếu không, thực sự là không biết phải nằm vùng đến bao giờ mới có được khẩu quyết. Dù sao thì nàng và Bắc Mạc Quân chưa từng gặp mặt tộc trưởng Vu tộc, nhỡ đâu võ công của nàng ta cao hơn Bắc Mạc Quân, bọn họ sẽ bị phát hiện.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Ngu trưởng lão đã đi về phía Nghị sự đường, đôi mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, xoay người đi tìm Bắc Mạc Quân.
..........
- " Tất cả đều đã đến đông đủ rồi? "
Lã Oa ngồi trên ghế chủ vị, đưa mắt nhìn bốn phía, lạnh giọng hỏi.
Có thể nàng ta đã già, vậy nhưng sự trấn nhiếp của nàng ta đối với tộc nhân vẫn không hề giảm. Một phần là do uy áp đến từ huyết mạnh, một phần cũng là do nàng ta là cao thủ đứng đầu trong tộc, không ai là không kính sợ.
Tựa như bây giờ đây, chỉ bằng một câu nói, tất cả mọi người có mặt trong Nghị sự đường đều run rẩy thân mình, sắc mặt tái nhợt. Không cần nói cũng biết, Lã Oa đang dùng nội lực âm thầm hạ một cái mã uy với chúng trưởng lão.
- " Thưa tộc trưởng..... đều đã đến đông đủ. "
- " Không biết tộc trưởng..... có gì phân phó? "
Tường trưởng lão và Ngu trưởng lão có nội tình thâm hậu hơn cả, cố ngồi thẳng lưng, miễn cưỡng xả một nụ cười với Lã Oa.
Đúng vậy, bên ngoài hai người có đấu đá nhau như thế nào thì khi đứng trước mặt Lã Oa, khí thế bọn hắn chỉ đương một con mèo, đến rắm cũng không dám phóng chứ đừng nói là gây gổ.
Bọn hắn muốn chức vị tộc trưởng, nhưng chưa bao giờ dám ra tay với Lã Oa, chỉ án binh bất động chờ nàng ta quy thiên. Tất cả đều không phải là không có lý do.
Một khi Lã Oa còn tại thế, cái ghế tộc trưởng Vu tộc còn lâu mới đến phiên bọn hắn dòm ngó!
Lã Oa thấy hầu hết mọi người đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, lúc này mới thỏa mãn thu hồi uy áp, không vội vàng nói mà nhấp một ngụm trà trước.
- " Chàng thấy thế nào? "
Nguyệt Tích Lương nằm bò trên mái nhà, quay sang hỏi Bắc Mạc Quân bên cạnh.
Bắc Mạc Quân vẻ mặt nghiêm túc đánh giá tình huống phía dưới, lúc sau mới đưa ra phán đoán.
- " Lão thái bà đó rất mạnh, cụ thể mạnh thế nào..... có lẽ chỉ thua nhạc phụ đại nhân một chút xíu. "
Kém phụ thân một chút?
Nguyệt Tích Lương nhướng mày. Phụ thân là cao thủ trên cả giang hồ và chiến trường, trên đời này người có thể địch lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Gần bằng phụ thân..... chắc cũng không phải hạng xoàng.
- " So với chàng thì sao? "
Nguyệt Tích Lương lại hứng thú dào dạt hỏi một câu.
Cái này không thể trách nàng, thực sự chưa bao giờ nàng hỏi về mức độ vũ lực của Bắc Mạc Quân.
Không thể phủ định hắn là Cảnh Lăng chiến thần, rất mạnh cũng rất có thiên phú, thế nhưng dẫu sao hắn vẫn còn ít tuổi. Hắn có thể mạnh hơn phụ thân ư? Thật khó nhận biết.
Bắc Mạc Quân dùng vẻ mặt dương dương tự đắc liếc Nguyệt Tích Lương một cái.
- " Ta mạnh hơn. "
Nguyệt Tích Lương thực phối hợp trợn tròn mắt, hỏi lại.
- " Thật sự? "
Bắc Mạc Quân xụ mặt.
- " Ai nói dối là con chó nhỏ. "
- " A, cho nhỏ! Chàng sủa một cái ta nghe! "
Nguyệt Tích Lương hứng thú dạt dào đòi hỏi.
- " Không. "
Trên trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba vạch đen. Vô lý! Thực sự vô lý! Bắt hẳn sủa, chẳng khác nào bắt hắn tự nhận mình nói dối. Mà hắn đâu có nói dối đâu!
Nguyệt Tích Lương ánh mắt long lanh.
- " Đi mà, Tiểu Quân Quân~ "
Cái giọng điệu ẽo ẹt này sao mà quen thuộc đến thế. Bắc Mạc Quân như bị bóc một tầng da gà, phản kháng trong yếu ớt.
- " Tại sao ta phải sủa? "
- " Vì ta thích nghe. "
Được rồi. Nàng thích nghe. Nàng thích nghe liền bắt ta sủa. Nhân quyền ở đâu cơ chứ? Không thể cưng chiều nàng như thế được, được sủng sinh kiêu, có ngày nàng sẽ đạp lên đầu hắn mất!
Là thê tử phải biết thân phận của mình! Đúng như người ta nói, thê.... không thể sủng!!
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân trầm xuống, không khí xung quanh dường như kết băng, mắt ưng ẩn chứa ngọn lửa cuồng nộ. Bạc môi khẽ mở, phun ra những từ châu ngọc.
- " Gâu.... gâu! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com