“Thắng rồi! Bắc Nguyệt liên minh chúng ta thắng rồi! Bắc Nguyệt liên minh vạn tuế! Minh chủ vạn tuế!”
“Mạc Vấn Thiên tử trận, Thiên Ma cung còn không mau đầu hàng?”
“Bắc Nguyệt liên minh thiên hạ vô địch!!”
Chúng ta… thắng rồi? Bắc Nguyệt liên minh… thắng rồi?
Nguyệt Tích Lương giật mình, nàng không kiềm chế được nước mắt trực trào ra. Quân ta thắng rồi, nàng nên vui mới phải, nhưng nàng vui không nổi. Trận chiến này hi sinh quá nhiều người, quá nhiều… kể cả Hiên Viên Dật, nàng không vui chút nào!
Nhưng Bắc Nguyệt liên minh chiến thắng, có nghĩa Tiểu Quân Quân của nàng không có việc gì có đúng hay không?
Chỉ cần hắn không có việc gì, nàng…
Nguyệt Tích Lương quay người, cái nàng muốn là được nhìn thấy hình ảnh Bắc Mạc Quân anh dũng ăn mừng chiến thắng với nụ cười nhàn nhạt thân thuộc. Nhưng không, đập vào mắt nàng lại là hình ảnh hắn ngã gục, hắn lần nữa ngã gục ngay trước mắt nàng, ngay trước toàn thể trăm vạn binh lính hò reo không ngớt.
“Không! Tiểu Quân Quân!!”
Nguyệt Tích Lương điên cuồng chạy về phía Bắc Mạc Quân, nàng bị ám ảnh, ám ảnh bởi cái chết không lời báo trước của Hiên Viên Dật. Nàng không muốn, nàng sợ rồi, nàng cực độ sợ hãi.
Lần này không còn ai đứng ra ngăn cản Nguyệt Tích Lương nữa, nàng chạy một đường vô cùng thông nhuận, trong mắt nàng chỉ tồn tại Bắc Mạc Quân trong bộ giáp tả tơi nhắm nghiền hai mắt.
Bịch!
Nguyệt Tích Lương vấp ngã ngay khi gần đến bên cạnh Bắc Mạc Quân, giờ phút này đại não nàng vẫn không quên tự nhắc nhở bản thân phải bảo vệ cái bụng, bảo vệ hài tử. Nguyệt Tích Lương ôm bụng bò dậy, hai mu bàn tay bê bết máu, bụng nàng cũng đau lắm, đau nhói từng đợt. Nàng khập khiễng đi hai, ba bước rồi quỳ xuống nâng đầu Bắc Mạc Quân đặt lên đùi nàng.
“Tiểu Quân Quân, chàng sao vậy? Tỉnh dậy đi... chúng ta thắng rồi… chàng thắng rồi...”
Nguyệt Tích Lương sờ vào lớp vảy rắn bao phủ trước ngực Bắc Mạc Quân, lời nói của Cổ Liên như nhát dao đâm thẳng vào tim nàng. Đồng tử Nguyệt Tích Lương co rụt, nàng không cảm thấy hơi thở Bắc Mạc Quân nữa, nàng không cảm thấy mạch đập của hắn nữa. Làm sao vậy? Thế này là làm sao?
Nguyệt Tích Lương thử mọi cách chữa trị, thử mọi loại dược mà nàng có nhưng Bắc Mạc Quân vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lại thế nữa… lặp lại một lần nữa,,, cái sự vô dụng của nàng.
Không… Cổ Hoàng không có thật có đúng hay không?
Cổ Hoàng chỉ có trong truyền thuyết thôi… đây là trò lừa đảo!
Nàng không tin! Nàng không hề tin tên Cổ Liên kia một chút nào hết!
“Tiểu Quân Quân, chàng đừng dọa ta… thở đi mà. Nín thở lâu quá chàng sẽ chết thật đó…”
Nguyệt Tích Lương nhỏ nhẹ nói nhưng khuôn mặt hoảng hốt tái nhợt của nàng đã bán đứng chính nàng.
Tiểu Quân Quân, Cổ Hoàng không thể giải chàng biết chứ? Chàng biết thì đừng dọa ta. Tích Lương của chàng không giải được đâu. Ta thật sự không giải được cái Cổ Hoàng chết tiệt ấy. Ta không giải được…
“Tiểu Quân Quân, chàng nói gì đi? Ta không nghe thấy chàng nói gì hết… chàng nói gì đi.”
Nguyệt Tích Lương cúi thấp mặt, trán nàng chạm vào vầng trán cao ngất của Bắc Mạc Quân, chóp mũi nàng chạm vào chóp mũi hắn, hơi thở nóng bỏng của nàng phả vào mặt hắn. Nhưng nàng không thấy hơi thở ấm áp của hắn đáp lại nàng, hơi thở đó đâu rồi?
Hai tay Nguyệt Tích Lương lạnh ngắt lại, cổ họng nàng nghẹn ứ, đôi môi anh đào run rẩy.
“Quân Quân… ta… chàng biết không… ta không cứu được Hiên Viên Dật đâu. Hiên Viên Dật chết rồi… chàng đừng đi theo hắn được không… coi như ta cầu xin chàng đó… ta cầu xin chàng mà…”
Nguyệt Tích Lương nàng vô dụng không cứu được bằng hữu, nàng đã mất đi Hiên Viên Dật rồi, nàng không mất đi người nàng thương yêu nhất nữa đâu.
Nàng rất yêu Bắc Mạc Quân, cực kỳ yêu.
Bắc Mạc Quân là cả thế giới của nàng, là tương lai của nàng, mất hắn rồi… nàng còn gì nữa?
Nguyệt Tích Lương nấc nghẹn, hai kiếp làm người, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu nhiêu buồn đau tích tụ cũng không bằng một giây khi nàng ôm lấy Bắc Mạc Quân đã không còn thở nữa. Cả cuộc đời nàng sống hồn nhiên vui vẻ, có người hỏi nàng đã từng nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng chưa?
Nàng không nguyện ý nếm trải nó, nàng không muốn.
Bởi vì nó đau lắm, bây giờ nàng đau lắm, nàng không muốn trải nghiệm nó nữa, mau trả lại Bắc Mạc Quân cho nàng đi.
“Đừng đùa ta… chàng đùa thế ta không vui đâu… Ta cầu xin chàng đừng đùa ta… Tích Lương không muốn đùa, Tích Lương sẽ giận.”
Nguyệt Tích Lương cố chấp níu lấy một sợi hi vọng mỏng manh nào đó, nàng yếu ớt khóc như một đứa trẻ, không kêu gào, không thét lớn, chỉ là khóc, khóc nấc lên. Nàng ôm chặt Bắc Mạc Quân sưởi ấm cho hắn, chẳng sợ y phục dính đầy cát bụi lẫn máu khô, chẳng sợ vết thương chưa kịp lành rỉ máu. Nàng khóc, chẳng sợ đôi mắt nhòe đi không nhìn rõ thứ gì nữa, chẳng sợ cổ họng khản đặc mất tiếng, chẳng sợ người ngoài nhìn vào thấy nàng thảm hại đến nhường nào.
Nguyệt Tích Lương mất hết lý trí rồi, nàng đặt bàn tay thô ráp của Bắc Mạc Quân lên bụng mình, nói năng không đâu vào đâu.
“Quân Quân… Quân Quân chàng xem này… hài tử đó, là hài tử đó! Đúng rồi Quân Quân, mùa hoa đào sắp nở rồi… ta muốn chàng đưa ta đi xem hoa đào ở Cảnh Lăng… không, không… ta không cần xem hoa đào cũng được… ta muốn được cùng chàng về lại Nhị vương phủ thôi. Đi xa nhiều rồi… lang bạt nhiều rồi… ta không muốn nay đây mai đó nữa… chàng cùng ta đi về được không? Ta hứa sẽ ngoan… ta sẽ ăn hết những gì chàng nấu cho ta. Chúng ngon lắm… thật sự đấy. Ta muốn được ăn tổ yến cay lần nữa… một lần thôi cũng được… Quân Quân à, chàng tỉnh dậy đi… làm ơn tỉnh dậy đi.”
Nguyệt Tích Lương vuốt nhẹ đôi lông mày kiếm nhíu chặt của Bắc Mạc Quân, nàng cúi xuống hôn vào môi hắn, cảm thấy không đủ lại hôn lần nữa, tiếp tục lần nữa…
A… nàng đang làm gì thế này? Rốt cuộc nàng đang làm gì thế này?
Hắn chết rồi sao? Chết thật sao?
Thật sao? Hắn bỏ mặc nàng mà đi rồi… hắn thật tàn nhẫn, hắn quá tàn nhẫn.
Bắc Mạc Quân, chàng bảo vệ thiên hạ, tại sao chàng lại không bảo vệ được chính mình?
Ta không cần cứu cả thiên hạ, ta chỉ cần ta cứu được chàng mà thôi. Ta hối hận rồi sao? Thiên hạ có liên quan gì đến ta đâu, phổ độ chúng sinh làm gì, ép chàng lên chức minh chủ làm gì?
Ai đó làm ơn cứu hắn với… cứu Quân Quân của nàng với!
Mấy người Lăng Tiêu Nhiên nghe tin chạy đến, thấy Nguyệt Tích Lương đang ôm Bắc Mạc Quân khóc không thành tiếng, lòng mọi người đều rớt xuống vực sâu không đáy. Nhất là Bắc Mạc Trì, vị hoàng đế trên vạn người như hắn giống một con rối quỳ rạp xuống, hắn thoắt cái nhìn già hơn chục tuổi, bàn tay đầy nếp nhăn cầm tay Bắc Mạc Quân.
Không có mạch đập…
Bắc Mạc Trì thẫn thờ, lão lệ trượt theo khóe mắt, mái tóc hoa râm rũ rượi rối bời.
“Quân nhi của ta… Quân nhi của ta. Phụ hoàng đây mà, phụ hoàng đến rồi đây… Quân nhi.”
Bắc Mạc Quân ghét nhất hắn gọi y một tiếng Quân nhi, bởi vì y lạnh lùng, bởi vì y vẫn chưa chấp nhận tha thứ cho hắn. Nhưng mà biết không? Bắc Mạc Quân vẫn còn quan tâm hắn lắm, cái sự quan tâm ấy y không bộc lộ ra mặt nhưng hắn biết hết.
Quân nhi, phụ hoàng biết con là người đã đi lấy về thiên sơn tuyết liên lặng lẽ để trên giá sách, chỉ vì phụ hoàng than một câu dạo này già hơn.
Quân nhi, phụ hoàng biết con là người chăm sóc phụ hoàng khi phụ hoàng bị nhiễm phong hàn nằm liệt giường.
Quân nhi của ta…
Nguyệt Tích Lương ngẩng đầu, trong màn nước mắt mờ ảo nàng nhìn thấy Bắc Mạc Trì, đôi môi bị nàng cắn bật máu, nghẹn ngào.
“Phụ hoàng… chúng ta thắng rồi. Nhưng mà... ta đánh mất chàng ấy rồi...”
Mất rồi… Nguyệt Tích Lương đánh mất Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Trì đánh mất Bắc Mạc Quân.
Cảnh Lăng đánh mất Bắc Mạc Quân...
Bắc Mạc Trì không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn nắm chặt bả vai Nguyệt Tích Lương, thê lương năn nỉ, cầu xin.
“Tích Lương, phụ hoàng cầu con… con có cách mà đúng không? Con cứu cứu Quân nhi đi… phụ hoàng biết con làm được mà. Mau cứu Quân nhi đi… nhanh lên...”
“Ta…”
Nguyệt Tích Lương lắc đầu quầy quầy, cả người run rẩy lợi hại. Vai nàng bị Bắc Mạc Trì nắm đến suýt gãy rời, nhưng nàng lại không cảm thấy gì cả, có một lực lượng vô hình đè ép nàng không thở nổi. Hai tay Nguyệt Tích Lương vô lực rũ xuống, con ngươi vô hồn vô định chuyển động, nàng thu các biểu cảm của mọi người vào trong đáy mắt ậng nước.
Nàng phải nói gì đây?
Nói nàng vô dụng?
Nói nàng… không chữa được?
“Bắc Mạc Trì, đừng như vậy… Bắc Mạc Quân chết rồi, Tích Lương không thể hồi sinh người chết, ngươi biết rõ mà!”
Lăng Tiêu Nhiên hồi thần, nàng hung hăng lau nước mắt, tức giận kéo Bắc Mạc Trì đứng dậy, lo lắng nhìn Nguyệt Tích Lương tuyệt vọng bên cạnh thi thể dần lạnh đi của Bắc Mạc Quân.
Tích Lương nếu cứu được Bắc Mạc Quân thì nàng đã cứu từ lâu. Lăng Tiêu Nhiên biết chứ, nàng biết nữ nhi nàng yêu Bắc Mạc Quân không gì cản được. Bắc Mạc Quân chết… người đau khổ nhất ở đây không phải là nàng hay sao?
Nguyệt Tích Lương càng khóc lặng lẽ, lòng Lăng Tiêu Nhiên càng nặng trĩu. Giá như Nguyệt Tích Lương khóc to hơn… nàng quá yên lặng, yên lặng làm người khác sợ hãi.
Nguyệt Tích Lương thoát khỏi gọng kìm của Bắc Mạc Trì, đồng thời cũng nghe thấy câu nói của Lăng Tiêu Nhiên, nàng lẩm bẩm.
“Phải… ta không thể hồi sinh người chết… ta không thể…”
Nếu nàng hồi sinh được người chết thì tốt rồi.
Nhưng nàng làm sao có thể chứ?
Hồi sinh người chết…
Nguyệt Tích Lương khựng người lại, không biết nàng nghĩ đến cái gì, trong con mắt tối đen dần lóe lên ánh sáng le lói.
“Ta cứu được… ta cứu được!”
Nguyệt Tích Lương trở tay ôm lấy Bắc Mạc Quân, nàng vội vàng cởi bỏ y phục của Bắc Mạc Quân ra, trước hàng chục con mắt ngỡ ngàng, nàng cắn nát đầu ngón tay, lấy máu của bản thân không ngừng viết lên ngực Bắc Mạc Quân những văn tự khó hiểu.
“Đừng sợ Tiểu Quân Quân, ta sẽ cứu chàng… nhanh thôi ta sẽ cứu được chàng, ta phải cướp chàng về…”
Bằng bất cứ giá nào!
Ta không quan tâm, bất cứ giá nào ta cũng phải cứu chàng!
Thần linh à… ta có cái gì các ngươi cứ lấy hết đi… chỉ cần chàng tỉnh lại… các ngươi lấy cái gì ta cũng nguyện ý hết.
Lăng Tiêu Nhiên sau khi ngẩn ngơ một lúc thì nàng cũng nhận ra Nguyệt Tích Lương đang định làm gì, nàng kinh hãi hét lớn muốn ngăn cản hành động điên rồ của nữ nhi.
“Tích Lương, con mau dừng tay lại! Con sẽ chết đấy! Dùng tới nó… con sẽ chết! Dừng lại đi...”
Vu thuật hồi sinh! Nàng vậy mà định dùng Vu thuật hồi sinh! Nàng không muốn sống sao?
Nguyệt Tích Lương vẫn tiếp tục viết những dòng văn tự dài, nàng mỉm cười đối diện với Lăng Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng nói.
“Mẫu thân, con biết ngươi cũng sẽ làm việc tương tự nếu người nằm đây là phụ thân, không phải sao?”
Yêu là như vậy, là bất chấp, là điên cuồng, là hi sinh, là khát vọng… khát vọng người kia được sống tiếp.
Nàng chỉ là yêu Bắc Mạc Quân thôi, đơn thuần yêu...
Lăng Tiêu Nhiên cắn răng, nàng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Rốt cuộc nàng thu tay lại không cản Nguyệt Tích Lương nữa, nàng quay sang ôm eo Nguyệt Kinh Thiên, vùi đầu vào hõm vai hắn, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm y phục Nguyệt Kinh Thiên.
Còn phải nói sao… đương nhiên rồi.
Văn tự viết xong, Nguyệt Tích Lương bắt đầu nhẩm khẩu quyết, thanh âm của nàng thánh thót vang vọng vào trong tai mỗi người, bọn họ như được gột rửa cả tinh thần lẫn thể xác.
Nguyệt Tích Lương chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người mình yêu, ghi tạc đường nét của hắn vào tâm trí. Theo khẩu quyết gần đi đến hồi kết, nàng tinh tế cảm nhận được linh hồn nàng bị kéo căng, có thứ gì đó từ cơ thể nàng trôi dần đi, dung nhập vào Bắc Mạc Quân, càng ngày càng nhiều.
Tiểu Quân Quân, đã đến lúc chàng trở về rồi đó.
Ta nói chàng nghe… ngày hôm ấy, bên cạnh hồ nước đom đóm, một nam tử lấy hết can đảm tỏ tình với tiểu nữ hài. Hắn lại không biết… tiểu nữ hài cũng đã thầm yêu hắn… đối với nữ hài… đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng...
Tiểu Quân Quân… mau trở về đi… ta nhớ chàng rồi… cực kỳ nhớ.
Thình thịch!
Lúc nhịp tim đầu tiên của nam tử nằm dưới đất lần nữa vang lên cũng chính là lúc khẩu quyết cuối cùng được buông xuống. Nguyệt Tích Lương khép hờ mắt, sinh mạng bị bòn rút hầu như không còn, nàng ngã xuống bên cạnh Bắc Mạc Quân, bàn tay khư khư nắm chặt tay hắn, đôi môi nứt nẻ gợi lên nụ cười phi thường xinh đẹp.
Mái tóc đen dài của Nguyệt Tích Lương xõa tung trên nền đất như một dải lụa thượng hạng, nổi bật lên làn da tuyết trắng không tỳ vết đang có dấu hiệu biến dạng. Một cây trâm ngọc giản dị được mái tóc phủ lên khe khuất, cây trâm ngọc trắng ngà với những hoa văn cổ xưa thần bí...