Đầu năm nay lắm kẻ dở hơi!
Bắc Mạc Quân không nói không rằng xoay người đi thẳng, để lại bóng lưng phi thường… phi thường thất vọng.
Hắn nghĩ lại rồi, hắn xin rút lại ý định, y võ công giỏi đấy nhưng đầu óc không được bình thường, vào Bắc Nguyệt liên minh không biết là tốt hay xấu nữa. Loại trừ!
Kình Sâm thấy Bắc Mạc Quân bỏ đi thì quýnh lên, khẩn trương hô lớn.
“Uy uy! Ngươi đây là ý gì? Không tin ta đúng không?!”
Thế mà nói hắn sao không tin cho được, đúng là lừa người!
Hắn căn bản không tin!
Bắc Mạc Quân day day thái dương, mặt đen hơn cả đít nồi.
“Các hạ đã không giúp đỡ thì đừng trêu đùa chúng ta, cáo từ.”
Kình Sâm nghẹn khuất dậm chân, có nỗi oan mà khó nói nên lời, cố chấp kéo lấy Bắc Mạc Quân. Hắn trải qua hơn một trăm cái tết nguyên tiêu rồi nhưng chưa từng gặp trường hợp nào khiến hắn đau đầu thế này.
“Ta không trêu đùa các ngươi, ta thật là Kình Sâm, Kình Sâm hàng thật giá thật. Ta có thể thề với trời!”
Bắc Mạc Quân có thói ưa sạch sẽ đến thái quá, bình thường nếu vào trận chiến thì hắn sẽ không quan tâm lắm, nhưng nếu không phải trong trận chiến mà nói, bệnh khiết phích sẽ tái phát.
Huống hồ, tay Kình Sâm cũng không phải sạch sẽ gì cho cam. Y vừa mới bò từ trong thùng phân ra, coi như Bắc Mạc Quân đã phong bế khứu giác không ngửi thấy gì, nhưng vừa nghĩ đến tay Kình Sâm có dính vật bẩn thỉu là hắn đã không chịu nổi.
Bắc Mạc Quân lạnh lùng giật lại ống tay áo, vẻ mặt ghét bỏ cởi áo ra, xé rách thành trăm mảnh, giống như đang tiêu hủy chứng cứ.
Xong xuôi, hắn mới mắt đối mắt với Kình Sâm, không còn nhẫn nại chất vấn.
“Chứng cứ đâu?”
Kình Sâm há hốc mồm, một vạn từ ngữ sắp tuôn ra khỏi miệng đột nhiên nghẹn lại.
Chứng cứ?
Chứng cứ chứng minh thân phận?
Hình như… có lẽ… hẳn là… hắn không có.
Ngày xưa, khuôn mặt của Kình Sâm chính là giấy thông hành tốt nhất. Nói gì thì nói, Kình Sâm là truyền kỳ của giới giang hồ, không ai là không biết hắn, thậm chí một số tà phái nhỏ lẻ còn dùng chân dung hắn làm vật cúng bái, xua đuổi tà ma.
Nói đến giấy thông hành thứ hai đương nhiên là lệnh bài thân phận của Quỷ Âm môn rồi. Bất quá… không may mắn làm sao, mấy thứ đồ đó của hắn đều đã bị Mạc Vấn Thiên cưỡng bức cầm đi, hắn làm gì còn gì để chứng minh thân phận nữa.
Kình Sâm nuốt một ngụm nước miếng, đáng thương hề hề nói.
“Cái này sao… ta không có.”
Lần này Bắc Mạc Quân chưa kịp nói gì thì Nguyệt Kinh Thiên đã chen mồm.
“Ta phi! Ngươi không có chứng cứ mà còn đòi chúng ta tin ngươi? Ngươi nghĩ chúng ta ngu sao? Nghĩ chúng ta không biết Kình Sâm trưởng lão lớn lên như thế nào sao?”
Kình Sâm lúc bấy giờ mới giật mình nhìn về phía Nguyệt Kinh Thiên. Vừa nãy lúc Nguyệt Kinh Thiên xuất hiện hắn không nhìn kỹ y cho lắm, qua loa rồi thôi, nhưng khi Nguyệt Kinh Thiên lên tiếng lần nữa thì hắn bắt đầu tập trung xem y.
Không xem thì thôi, vừa xem liền nhận ra y là ai. Khác với Bắc Mạc Quân hoàn toàn không có nhận thức, Kình Sâm đã một lần nhìn thấy Nguyệt Kinh Thiên. Mặc cho khí chất trên người Nguyệt Kinh Thiên biến đổi nhưng hắn vẫn là không nhầm lẫn được. Hắn như vớ được cục vàng, vội reo.
“Nguyệt Kinh Thiên, uổng công lão phu ngày đó ở Vọng Huyền Nhai có ý cứu ngươi, ngươi cư nhiên không nhận ra lão phu!?”
Nguyệt Kinh Thiên ngoài ý muốn nhướng mày.
“Ngươi biết ta?”
Lại còn nhắc đến sự việc Vọng Huyền Nhai. Nguyệt Kinh Thiên không quên, hắn đúng thật gặp Kình Sâm ở Vọng Huyền Nhai, nhưng mà ngày ấy ở Vọng Huyền Nhai tụ tập không ít người, hắn không thể chỉ vì một lời nói ai cũng biết mà tin tưởng y được.
Chưa kể, hắn không thể liên hệ Kình Sâm có gì đó tương đồng với nam tử lạ hoắc này.
Kình Sâm đắc ý vênh mặt, nói tiếp.
“Ta làm sao không biết ngươi, ngươi là phụ thân của môn… Tích Lương nha đầu.”
Nguyệt Kinh Thiên gật gật đầu, không mặn không nhạt tiếp lời.
“Rồi sao?”
Kình Sâm: “......”
Rồi sao? Như thế vẫn chưa đủ để khẳng định thân phận của hắn à?
Nhạy bén nhận ra suy nghĩ của Kình Sâm, Nguyệt Kinh Thiên khinh bỉ phẩy tay, nói.
“Chuyện ta là phụ thân Lương bảo bảo cả thiên hạ đều biết, ngươi không có gì mới mẻ hơn sao?”
Kình Sâm trực tiếp cạn lời rồi, thật muốn lao lên đấm vào bản mặt gợi đòn của Nguyệt Kinh Thiên cho bõ tức. Hắn bất mãn, không thèm nói lý lẽ nữa, thiếu mỗi nước nằm lăn ra ăn vạ.
“Ta không cần biết, các ngươi phải mang ta về Bắc Nguyệt liên minh. Ta chính là Kình Sâm! Kình Sâm là ta!”
Bắc Mạc Quân cau chặt chân mày, rất mực hồ nghi. Tại sao hắn cứ khăng khăng bản thân mình là một lão nhân trăm tuổi như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn trà trộn vào Bắc Nguyệt liên minh có ý đồ bất chính? Nhưng mà nhìn hắn có vẻ không giống người xấu, vả lại… có gián điệp nào tìm cách trà trộn ngu như hắn ư? Sơ hở quá nhiều!
Thế thì hắn có mục đích gì đây?
Đừng nói hắn thực sự là Kình Sâm nha?
Bắc Mạc Quân không nghĩ ra được nguyên do, mà Kình Sâm dính lấy đám người bọn hắn như cao chó, đuổi thế nào cũng không chịu đi, đánh y y lại tố cáo bọn hắn ỷ đông hiếp yếu, không biết kính già yêu trẻ. Trong khi đó bề ngoài của y cũng không già hơn Nguyệt Kinh Thiên là bao nhiêu, nhưng cố tình mồm y to, giọng lại vang, thu hút sự chú ý của rất nhiều bá tánh thành Hồng Hồ.
Dưới sự chỉ trỏ của bình dân bá tánh, giằng co nửa canh giờ, Bắc Mạc Quân không còn cách nào khác đành mở miệng.
“Ta không thể cứ thế đưa ngươi về Bắc Nguyệt liên minh. Nhưng nếu ngươi nói ngươi là Kình Sâm, vậy được thôi, rốt cuộc ngươi là Kình Sâm thật hay giả… gặp người này sẽ sáng tỏ.”
Kình Sâm là Kình Sâm thật, hắn cây ngay không sợ chết đứng, đường hoàng hỏi.
“Người nào?”
Bắc Mạc Quân vân vê cằm, mắt nhìn phía xa xăm, bình thản nói ra một cái tên quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
“Hàn Uy.”
……….
Thành Hồng Hồ cách Quỷ Âm môn không xa, nhưng để đi đến nơi cũng phải mất ba canh giờ phi ngựa chạy như bay không ngừng nghỉ. Hàn Uy sau khi nhận được thư từ bồ câu đưa thư của Bắc Mạc Quân, hắn mơ mơ hồ hồ gấp rút lên đường.
Vì sao nói là mơ mơ hồ hồ?
Đơn giản lắm, hắn không biết Bắc Mạc Quân gọi hắn đến vì cái gì.
Trong thư ghi đã có một nam tử tự xưng là Kình Sâm trưởng lão, nhưng y hoàn toàn không giống Kình Sâm trưởng lão, mà y nhận định y là Kình Sâm trưởng lão nên minh chủ kêu hắn đến xác nhận y có phải Kình Sâm trưởng lão hay không. Nhưng nếu không giống Kình Sâm trưởng lão thì y đương nhiên không phải Kình Sâm trưởng lão rồi, còn làm hắn đi xác nhận Kình Sâm trưởng lão làm cóc khô gì?
Loanh quanh lòng vòng một hồi, Hàn Uy và Triển Chính Hi suy ra thuộc cùng một kiểu người, cái gì quá phức tạp hắn không hiểu. Không phải hắn không muốn hiểu mà bộ não hắn không cho phép hắn hiểu.
Hàn Uy không hiểu, nhưng hắn vẫn nghe theo mệnh lệnh của Bắc Mạc Quân, ngoan ngoãn dắt ngựa ra khỏi chuồng.
Ba canh giờ mài mòn mông trên lưng ngựa, đến thành Hồng hồ trời đã tối om, Hàn Uy tìm thấy đám người Bắc Mạc Quân và Nguyệt Kinh Thiên ở tửu lâu to nhất thành.
Ba canh giờ, Bắc Mạc Quân cũng không phải ngồi chơi xơi nước, hắn mặc kệ Kình Sâm một bên, sai người tìm ‘trưởng lão Kình Sâm’ trên bức họa. Mấy người Bắc Nguyệt liên minh cơ hồ lục tung mọi ngóc ngách trong thành Hồng Hồ, kết quả đến một cái bóng của ‘trưởng lão Kình Sâm’ cũng không tìm được.
Mắt thấy đã đến giờ cơm, bụng ai nấy đều đánh trống kháng nghị, Bắc Mạc Quân không nỡ bóc lột sức lao động của thuộc hạ nên đã dẫn quân đi đánh chén.
Đáng thương Hàn Uy, hắn đến đúng lúc đội ngũ vừa mới ăn cơm xong, trên bàn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn. Hắn tức hộc máu, suýt chút nữa bỏ đi về. Bất quá, khi chạm đến ánh mắt lành lạnh của mỗ vị vương gia nào đó, Hàn Uy nổi hết da gà da vịt, thập phần nghe lời ở lại.
Bắc Mạc Quân nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi sai người gọi Kình Sâm. Tửu lâu này có phòng trọ cho thuê, Bắc Mạc Quân thuê cho Kình Sâm hẳn một phòng chữ Thiên để cho hắn tắm rửa sạch sẽ.
Dù là cao thủ nhưng phải phong bế khứu giác lâu cũng khiến hắn khó chịu.
Kình Sâm cầu còn không được, rất hào hứng đi tắm, tắm tận nửa canh giờ vẫn không xong, không biết đổi bao nhiêu lần nước tắm. Có trời mới biết hắn ghét cái mùi trên người hắn đến nhường nào, hắn phải tắm cho đã.
Kình Sâm người còn mang theo hơi nước từ trên lầu bước xuống, tầm mắt đảo quanh, lặp tức nhận ra sự hiện diện của Hàn Uy. Hắn bước dài đến bên Hàn Uy, đập ‘bốp’ vào vai y một cái mạnh bạo, cười cười.
“Hàn tiểu tử, biệt lai vô dạng!”