"Ngoan, trả lời ta..."
Bắc Mạc Quân nói, cổ họng lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, phân thân hắn trướng đau khó nhịn kêu gào mong được tiến sâu vào hang động nhỏ gợi cảm. Thế nhưng, Bắc Mạc Quân cố nhịn. Không phải vì hắn không muốn 'làm' Nguyệt Tích Lương, là do hắn muốn ép nàng phải chủ động đòi hỏi, phải chủ động hạ mình chịu thua.
Bắc Mạc Quân muốn Nguyệt Tích Lương phải cầu xin hắn, cầu xin hắn làm nàng thỏa mãn. Đó không phải là trò đùa ác ý, đó là tham vọng chiến thắng nguyên thủy của bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ.
Nguyệt Tích Lương quẫn bách không thôi, Bắc Mạc Quân không những đùa nghịch hạt châu nhạy cảm của nàng mà ngón tay hắn còn đưa vào trong lỗ nhỏ thăm dò, từng chút một, không nhanh cũng không chậm, không cạn cũng không sâu, cứ mơn trớn như chưa gãi đúng chỗ ngứa. Điều đấy làm Nguyệt Tích Lương gần như phát điên.
"Ta... ta không biết."
Nguyệt Tích Lương vặn vẹo eo thon, muốn nhưng lại xấu hổ biểu đạt, thầm nghĩ không thể đánh mất liêm sỉ vào tay Bắc Mạc Quân.
"A? Thật sự không muốn?"
Bắc Mạc Quân nhướng mày, hắn thích nhất cái tính quật cường này của Lương bảo bảo. Chỉ đáng tiếc, nàng quật cường hơi sai thời điểm, hơi sai đối tượng. Một khi dục vọng lấn át lý trí, hắn không tin nàng còn quật cường cho được!
"Không muốn.... ưm!"
Nguyệt Tích Lương đang nói thì bất ngờ rên khẽ, hai mắt nàng trợn tròn, kinh ngạc cong người cố gắng đón nhận sự tiến vào đột ngột của ** *** khổng lồ.
Đã nói dạo đầu bài bản đâu?
Đã nói hỏi ý kiến của ta đâu?
Ta rõ ràng nói không muốn! Là không muốn nha!
Bất quá... thật thoải mái.
Nguyệt Tích Lương cảm nhận được phân thân Bắc Mạc Quân đã chôn sâu trong cơ thể nàng. Phân thân cực đại nóng bỏng chen chúc giữa tầng tầng các lớp mị thịt, không ngừng giật giật, ma sát, đỉnh đưa.
Bắc Mạc Quân không một câu báo trước cho tiểu đệ đệ tiếp xúc thân mật với tiểu muội muội nhà bên. Vốn dĩ hắn định trêu ghẹo Nguyệt Tích Lương một phen thôi, không ngờ hành động này cũng làm chính bản thân hắn đạt được khoái cảm không kém.
Sau một đoạn thời gian dài không ân ái, phía dưới Nguyệt Tích Lường càng thêm chặt khít, khít nhưng không hề khó vào. Bắc Mạc Quân một đường như thế trẻ tre, nhờ có dịch thủy phụ trợ mà hắn rất dễ dàng đem vật thể khổng lồ đâm vào phía dưới trơn mướt.
Bên trong Nguyệt Tích Lương mút chặt lấy nhục bổng không tha, nhục bổng vừa bị mút đến đau lại vừa như bị bao bọc bởi một dòng ôn tuyền ấm ấm. Vừa thống khổ lại vừa sảng khoái, đây là vài từ diễn tả tình trạng của Bắc Mạc Quân lúc này.
Hô!
Bắc Mạc Quân thở hắt ra một hơi, tự kìm chế để bản thân không được sớm buông vũ khí đầu hàng. Hắn híp mắt ưng, bàn tay to đầy vết chai sần giơ lên cao, thật hữu lực đánh xuống.
Bốp!
Một tiếng kêu giòn tan phá lệ vang vọng trong căn phòng nhỏ, tiếng kêu của da thịt va chạm lẫn nhau.
Nguyệt Tích Lương giật nảy mình, một bên mông nhỏ ẩn ẩn đau rát giống như đang nhắc nhở nàng điều vừa xảy ra là sự thật, nàng khó tin mấp máy môi.
"Tiểu Quân Quân, chàng..."
Hắn cư nhiên đánh nàng!
Không, hắn cư nhiên đánh mông nàng!
Mông của nàng...
Bắc Mạc Quân thỏa mãn nhìn năm vết ngón tay đỏ ửng hằn trên quả mông tuyết trắng, hắn hứng thú dào dạt vỗ thêm vài ba cái nữa. Mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của Nguyệt Tích Lương, tiếng 'bốp bốp' nối tiếp nhau vang lên, thèm theo đó là thanh âm rên rỉ của mỗ nữ họ Nguyệt.
Đánh xong, Bắc Mạc Quân liền liếm môi mỏng, cúi đầu gặm cắn vành tai nộn nộn của tân nương tử, thầm thì.
"Thế nào? Nàng chắc chắn là nàng không muốn?"
Hắn hỏi, lại nhân tiện đưa đẩy hông một cái, cự long cứng rắn rút ra rồi nhanh chóng cắm vào, lần này càng sâu hơn nữa.
"Hạ... ôi! Ta... ta..."
Nguyệt Tích Lương bám lấy bả vai Bắc Mạc Quân, cả cơ thể đều biến thành màu phấn hồng rồi. Hạ thân co thắt kịch liệt, nước chảy ồ ạt chảy ra ngoài, thấm đẫm chăn đệm dưới thân.
"Xem ra nàng không muốn thật, vậy ta sẽ không làm nữa."
Bắc Mạc Quân vờ thở dài thất vọng, đồng thời rút phân thân về.
Tiểu Mạc Quân đúng trong thời kỳ sung sức nhất, to đến khó tin, lại dài, có xu hướng hơi cong lên. Trên thân giăng đầy gân xanh nổi cộm, vì vừa từ trong môi trường ẩm ướt chui ra mà toàn thân bóng nhẫy, kết hợp với cơ bụng sáu múi săn chắc phía trên quả là hoàn mỹ, lực sát thương cực lớn.
Hả?
Cảm giác hư không, trống rỗng đánh úp lại làm Nguyệt Tích Lương không kịp phản ứng. Nàng ngu ngơ nhìn Bắc Mạc Quân chuẩn bị xuống giường mặc y phục, vô thức mở miệng.
"Ai nói ta không muốn?"
Bắc Mạc Quân quay đầu, cười như không cười truy vấn.
"Nàng muốn?"
Nguyệt Tích Lương chu mỏ, ngượng chín mặt máy móc gật đầu.
"Ta... muốn!"
Ây da! Thời khắc này rồi còn bày đặt liêm sỉ với tự tôn gì chứ?
Vứt! Vứt hết!
Sướng đã rồi tính sau!
Nào biết, Bắc Mạc Quân vậy mà lật lọng, ngúng nguẩy đáp.
"Nhưng ta không muốn làm nữa. Hay là thôi đi."
Nguyệt Tích Lương: "........."
Giỏi, rất giỏi!
Khiêu khích chán rồi phủi gậy bỏ đi có phải không? Tiểu Mạc Quân hư đốn này không cần nữa?
Nói thôi là thôi, có sự cho phép của lão nương chưa?!
Thịt dâng đến miệng rồi, nếu còn không ăn thì không phải là Nguyệt Tích Lương, nếu không ăn thì nàng có lỗi với liệt tổ liệt tông, quan gia trăm họ, bá tánh bốn phương. Vậy cho nên... nàng miễn cưỡng ăn tạm thôi nha!
Nghĩ là làm, Nguyệt Tích Lương chồm dậy, biến bị động thành chủ động, đẩy Bắc Mạc Quân nằm trở lại giường.
Bắc Mạc Quân ngây thơ che ngực xẹp lép, bày ra vẻ đề phòng.
"Uy! nàng muốn làm gì ta?"
Một bộ lão tử băng thanh ngọc khiết giả dối không thể giả dối hơn.
Cái rắm!
Nguyệt Tích Lương khinh thường hừ hừ trong lỗ mũi, trực tiếp dùng hành động để chứng minh nàng muốn gì.
Nguyệt Tích Lương cầm lấy nhục bổng nóng bỏng, nàng chăm chú ngắm mã mắt đang rỉ ra chất lỏng màu trắng đục, không chút ngần ngại vươn đầu lưỡi liếm. Đầu lưỡi nàng vừa chạm vào tiểu Mạc Quân, nó như được nhận kích thích, lặp tức lại to thêm một vòng.
To? To nữa? Thật thần kỳ!
Nguyệt Tích Lương chọc vào ** ***, nó bật lại ngay, có phần giống lò xo.
Nàng chơi chơi, lát sau há miệng, ngậm lấy, bắt đầu công cuộc khẩu giao ngoạn mục. Cổ họng, lưỡi, môi, Nguyệt Tích Lương thuần thục làm Bắc Mạc Quân thở dốc, không quá điêu luyện nhưng tuyệt đối tận tình.
Nguyệt Tích Lương ăn nó như thưởng thức một món ăn mỹ vị, liếm dọc từ dưới lên trên, cố ý liếm vào các dây thần kinh nhạy cảm, thậm chí hai bọc nào đó cũng không bỏ qua. Thi thoảng Bắc Mạc Quân không nhịn được ấn đầu nàng xuống, đẩy toàn bộ phân thân vào sâu tận trong cổ họng. Ngay lúc Nguyệt Tích Lương buồn nôn sắp không chịu nổi thì hắn lại rút ra, lặp đi lặp lại vài lần, sau nàng thành quen, không còn khó chịu nữa.
Khẩu giao qua thời gian một chén trà, Nguyệt Tích Lương ngừng. Nàng quệt miệng, dạng hai chân rộng ra, ngón tay mò xuống tách hai cánh hoa ướt nhẹp sang hai bên, để lộ lối đi nhỏ sâu hun hút, nước vẫn róc rách chảy.
"Tiểu Quân Quân, mau làm ta. Nó... muốn ăn thịt rồi!"
Oành!
Lửa nóng bốc lên tận đỉnh đầu, Bắc Mạc Quân hoài nghi Nguyệt Tích Lương có phải bị đánh tráo? Sao nàng lại mạnh bạo như thế?
Không! Đây chính xác là Nguyệt Tích Lương hàng thật giá thật!
Không cần biết Nguyệt Tích Lương bị làm sao, chập mạch hay động kinh. Bắc Mạc Quân hắn chỉ biết nàng hôm nay quyến rũ, yêu mị lạ thường.
Tròng mắt Bắc Mạc Quân tràn ngập ý cười, hắn kéo Nguyệt Tích Lương nửa quỳ, mặt nàng áp xuống gối, kiều đồn ngược lại nhô cao. Từ tư thế này, Bắc Mạc Quân được chiêm ngưỡng toàn bộ mông nhỏ căng tròn xinh đẹp. Bắc Mạc Quân cũng quỳ, hắn nhắm ngay lối vào tấn công, rút ra rồi lại cắm, nhanh và mạnh, nước trong suốt theo động tác của hắn mà vẩy khắp nơi.
Bạch bạch!
"A... a... ta không được... chậm một chút... ân... chậm... ô ô..."
Làm như không nghe thấy Nguyệt Tích Lương cầu khẩn, Bắc Mạc Quân vẫn tiếp tục hành sự, giữa những âm thanh da thịt và nước nhóp nhép ám muội, giọng trầm khàn của hắn len lỏi vào trong tai nàng.
"Nương tử, đêm nay... bổn vương phải làm chết nàng!"
........
"Cạn ly!"
Triển Chính Hi cầm vò rượu nốc cạn, bá vai bá cổ mấy quan lại đại thần cùng nhau lảm nhảm, nói từ tình hình quốc sự đến tình hình dân sự. Ví dụ nhà ai có mất con chó, nhà ai mới sinh hạ nam hài, nhà ai tiểu thiếp hồng hạnh vượt tường, từ Đông đến Tây, từ trên trời xuống dưới đất, từ trong ra ngoài không thiếu chuyện gì.
Hắn đang mải mê đọ tửu lượng, nước miếng tung bay thì bỗng nhiên bị lão hoàng đế Bắc Mạc Trì kéo tới một góc không người.
"Hử? Chuyện gì? Ai đấy?"
Triển Chính Hi say bí tỉ không phân biệt được ai với ai nữa, thiếu chút nữa vung tay chụp bay Bắc Mạc Trì.
May mắn Bắc Mạc Trì dù già nhưng thân thủ cũng được coi là nhanh nhẹn, hắn nghiêng người tránh đi, nhân tiện nhấc chân đá vào mông Triển Chính Hi, mắng.
"To gan! Trẫm mà ngươi cũng dám đánh?"
Triển Chính Hi vò đầu, mơ mơ màng màng dí sát mặt vào mặt Bắc Mạc Trì đánh giá, cuối cùng hắn gào to.
"Trẫm nào? Tên gì kỳ quái vậy? Để lão tử đặt lại tên cho ngươi! Đặt là.... ừm... Tiểu Lý Tử đi!"
Bắc Mạc Trì: "........"
Phải nhịn! Trẫm phải nhịn!
Ngày vui không được đổ máu, hắn nhịn!
Nhưng mà.... Tiểu Lý Tử là cái quỷ gì?! Hắn không phải thái giám!
Trên đầu Bắc Mạc Trì chảy xuống ba đạo hắc tuyến, hắn nghiến răng ken két hỏi.
"Bỏ qua vấn đề ta là ai. Bây giờ ta hỏi ngươi, việc ta giao cho ngươi... ngươi làm thế nào rồi?"
"Việc? Việc gì?"
Triển Chính Hi loạng choạng vớ lấy vò rượu bên cạnh uống, nghiêng đầu.
Việc gì là việc gì mới được chứ? Việc gì có phải là việc đó? Hay là việc này? Cũng có thể là việc kia. Nhưng nó là việc gì, việc gì là việc gì? Tên kia nhắc đến việc gì hình như là việc gì gì kia. Hắn không biết là việc gì nhưng hắn đã làm việc gì. Rốt cuộc nó là việc gì?
Bắc Mạc Trì vô ngữ đỡ trán, nhắc lại.
"Ta sai ngươi bỏ dược vào rượu giao bôi, ngươi bỏ chưa?"
"À!"
Triển Chính Hi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ ra cái việc gì là việc gì. Hóa ra việc gì là việc ấy.
"Ta bỏ rồi, bỏ rồi!"
Triển Chính Hi phẩy tay, chắc nịch như đinh đóng cột.
"Ngươi nghe ta... bỏ nửa gói chứ?"
Dược đó rất mạnh, vô sắc vô vị, hắn trộm trong phòng Nguyệt Tích Lương, đã mang cho ngự y kiểm định. Hoàn toàn vô hại!
Nguyệt Tích Lương được mệnh danh thần y, hầu như luyện thành bách độc bất xâm. Nhưng mà... dược do chính nàng bào chế ra thì chưa chắc. Huống hồ... thứ này không được coi là độc.
Bỏ nửa gói? Nửa gói là bao nhiêu?
Triển Chính Hi đếm đếm ngón tay, đếm không ra, hắn nhất quyết không đếm nữa, vỗ ngực đảm bảo.
"Là nửa gói không sai!"
"Vậy là tốt rồi. Nửa gói là quá đủ, nếu hơn... sẽ nguy hiểm nha."
Bắc Mạc Trì tự lẩm bẩm, lại không để ý thấy từ trong ống tay áo Triển Chính Hi rơi ra một gói giấy bột trống không.
Vâng, là trống không!
Bắc Mạc Trì vô tình giẫm lên gói giấy ấy, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, nếp nhăn trên mặt dồn thành một đoàn, nở nụ cười hết sức đáng khinh.
"Hắc hắc hắc, qua đêm nay ta sẽ có tôn tử để bế rồi. Tiểu tử Mạc Quân, ta đã tạo điều kiện như thế, ngươi phải chăm chỉ cày cấy đấy. Hắc hắc!"
Tôn tử, tôn nữ của ta, mau nhanh chui ra ngoài đi. Tổ phụ đợi các ngươi lâu lắm rồi!
"Hắc hắc hắc!"
Triển Chính Hi không hiểu cái cóc khô gì cũng ngoác miệng cười theo, mùi rượu nồng nặc.
Bắc Mạc Trì bịt mũi, ghét bỏ quay lưng chạy lấy người. Một thị vệ Nhị vương phủ, một tướng quân trên chiến trường mà uống nhiều rượu như này thì còn ra thể thống gì? Trừ lương!
Triển Chính Hi không hề hay biết bản thân ngày sau phải gặm bánh màn thầu cứng sống qua ngày. Hắn ôm vò rượu ngồi uống một mình, ánh mắt từ mê ly thành thanh tỉnh, lại từ thanh tỉnh chuyển sang mê ly.
Hắn tỉnh hay say?
Ngoài hắn ra không ai rõ.
Triển Chính Hi nhìn vò rượu, sau đó đổ phần lớn rượu ra đất, lẩm bẩm.
"Nếu có ngươi ở đây, ta cũng nguyện cùng ngươi bách niên giai lão..."