Nguyệt Tích Lương kinh ngạc há hốc mồm, khó tin nhìn sườn mặt Kình Sâm. Thần Minh cung là môn phái thần bí? Tại sao Kình Sâm gia gia chưa từng nói cho nàng? Trước kia nàng nhờ môn phái đi điều tra, còn tưởng là chưa có kết quả chứ?! Không nghĩ tới..... Kình Sâm vậy mà giấu diếm. Gì đây? Thực sự có gian tình?!
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương mị mị, ngoài bất ngờ, khiếp sợ còn ẩn chút dâm tà quen thuộc.
Nói ra quả thật oan uổng Kình Sâm, không phải là hắn giấu diếm, mà là hắn không chắc chắn. Sao chuyển sang đầu Nguyệt Tích Lương lại là có gian tình rồi? Hắn già đến mức độ này, khi trẻ lưu luyến bụi hoa không thiếu, nhưng hắn không thích nam nhân, càng không thích lão bất tử Mạc Vấn Thiên! Hắn sắp xuống lỗ rồi, hãy cho hắn một phút bình yên, đừng khủng bố tinh thần hắn, hắn chịu không nổi....
Nếu như Nguyệt Tích Lương kinh ngạc, thì chúng môn phái phải gọi là hãi hùng khiếp vía.
Thông tin này đối với bọn hắn không khác nào nói chuột ăn thịt mèo, hoàn toàn đảo lộn tam quan!
Môn phái thần bí là Thần Minh cung? Là Thần Minh cung trong mắt chính phái thần thánh, nghĩa hiệp, nhân từ, bất khả xâm phạm? Có đúng thật là Thần Minh cung ấy? Thà rằng nói môn phái thần bí chính là Quỷ Âm môn, bọn hắn còn tin tưởng đôi phần....
Bộp bộp bộp!
Ba tiếng vỗ tay như đánh vào thần hồn mọi người, Mạc Vấn Thiên vừa vỗ tay vừa lắc đầu, mặt cố tỏ ra vô cảm nhưng ánh mắt tràn đầy hưng phấn đã bán đứng hắn.
- " Kình Sâm, ngươi luôn nhạy bén như vậy, ta đã trang rất kỹ mà vẫn bị ngươi nhận ra. Nếu chúng ta không phải kẻ thù, mà vẫn là bằng hữu như trước thì tốt biết mấy! "
- " Quan hệ của ta và ngươi, không bao giờ có thể như lúc đầu! "
Bằng hữu? Không, bọn hắn là kẻ thù, không phải là bằng hữu! Tình cảm lúc trước, Kình Sâm đã hoàn toàn đem xóa sạch.
Chuyện xưa của Kình Sâm và Mạc Vấn Thiên rất dài dòng, không đơn giản như người khác nghĩ.
- " Đúng vậy...... là không thể nào khôi phục. Vậy ta còn kiêng dè gì mà không xé mặt. Giả bộ bao năm, ta đã sớm mệt! Ha ha ha!! "
Ì ùng!
Phía bầu trời xa xa, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét chớp động, xé rách màn trời, cũng nhé rách hình tượng Thần Minh cung trong lòng quần chúng giang hồ.
Mạc Vấn Thiên lên tiếng như gián tiếp thừa nhận điều Kình Sâm nói là đúng.
Bang chủ Khấp huyết bang, môn chủ Thanh Nguyệt môn, hội trưởng Độc Thủ hội, tông chủ Hoa Thiên tông,.... cùng các trưởng môn phái khác dồn dập hỏi.
- " Mạc Vấn Thiên, ngươi nói rõ ra cho lão tử! Ngươi thật sự là môn chủ môn phái thần bí?! "
- " Điều đó còn phải hỏi? Ta đã biết lão già họ Mạc này tâm tư bất chính, là ngụy quân tử! Nói các ngươi không nghe! Ta chỉ cần biết âm mưu của hắn là cái gì? "
- " Như trưởng lão Kình Sâm vừa nói, hắn muốn thống lĩnh cả thiên hạ? Đùa gì vậy, Thần Minh cung dù mạnh nhưng có đủ khả năng ư? "
- " Lão cung chủ, ngươi mau nói a! "
- " Ngươi còn gọi hắn là lão cung chủ? Đầu ngươi bị úng nước à?! Hắn giờ là lão ma đầu! "
Từ khi môn phái thần bí xuất hiện, bọn hắn đã tự động liệt nó vào hàng ngũ ma giáo. Không phải tà, là ma. Ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Tà phái có thể tồn tại, nhưng ma..... nếu không tiêu diệt tận gốc ắt trở thành tai họa.
Mạc Vấn Thiên mắt lạnh liếc phía dưới một lượt, khí thế trên người không giận mà uy, nội lực tạo thành uy áp đè nén. Hắn không giống Kình Sâm ra tay biết chừng mực, đã có mấy tiểu nhân vật hộc máu bỏ mình. Thực lực võ lâm tôn giả không phải nói chơi. Những cá nhân còn muốn chỉ trích bất giác ngậm miệng lại.
Mạc Vấn Thiên sau khi yên lặng không một tiếng động uy hiếp toàn trường xong liền điềm đạm nói.
- " Lũ ngu ngốc các ngươi đến bây giờ vẫn còn không hiểu? Đừng có gọi môn phái thần bí này, môn phái thần bí nọ. Thống lĩnh thiên hạ, ta sẽ! Thần Minh cung không làm được thì..... Thiên Ma cung sẽ làm được! "
Đoạn, bàn tay Mạc Vấn Thiên túm chặt cổ áo, kéo mạnh.
Xoạt!!!
Áo bào trắng hóa thành những mảnh vụn nhỏ, bay lả tả trong không trung như tuyết đầu mùa.
Mạc Vấn Thiên lột bỏ bộ đồ trắng thánh khiết giả dối, để lộ ra y phục đen tuyền bên trong. Y phục đen, bên trên thêu một con rồng chín đầu uốn lượn, nhe nanh múa vuốt, khí tức u ám, đáng sợ. Rồng chín đầu là ác thú ở trong truyền thuyết thời kỳ viễn cổ, gây gió tanh mưa máu, nó lãnh đạo chín đứa con của rồng đọa ma, gieo rắc thảm họa nhân gian.
Khi lời nói của Mạc Vấn Thiên kết thúc, bốn phương tám hướng lặp tức xuất hiện vạn người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ. Áo bào đen trùm đến gót chân, mặt nạ cũng đen xì, trước ngực bọn hắn đồng nhất có đồ đằng kỳ quái.
Nếu quan sát kỹ, đồ đằng này không phải là hình vẽ tối giản của rồng chín đầu hay sao? Xem ra, rồng chín đầu chính là ký hiệu, là linh vật của Thiên Ma cung.
Bị đám người hắc bào bao vây, chúng môn phái liền sợ hãi rút vũ khí đề phòng, không kìm được gầm lớn.
- " Mạc Vấn Thiên, ngươi muốn làm gì?! "
Nếu đến tận giờ phút này mà bọn hắn còn không phát giác mục đích của đại hội võ lâm thì bọn hắn đúng thật là không phải óc bã đậu bình thường.
Giang hồ này đều đã bị Mạc Vấn Thiết thiết kế!
Hắc y so bạch y càng phù hợp với Mạc Vấn Thiên, làm nổi bật mái tóc bạc trắng của hắn, hơi thở tăm tối trùng trùng. Trông hắn không hề giống một lão nhân đã hơn trăm tuổi.
Khuôn mặt vô cảm rốt cuộc nở nụ cười hiếm có, nhưng nụ cười lại mang theo vẻ tàn khốc, huyết tinh.
- " Làm gì? Đương nhiên là thực hiện bước đầu trong kế hoạch của bổn cung chủ. Các ngươi chỉ có hai lựa chọn..... một là thuần phục Thiên Ma môn, hai là chết!! Bổn cung chủ sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào phản kháng! "
Thuần phục Thiên Ma cung? Khác nào đầu nhập vào ma giáo?!
Nhưng bọn hắn hiện tại đang như cá nằm trên thớt, bọn hắn ít người thế yếu..... muốn phá vòng vây e rằng vô năng.
Sắc mặt Kình Sâm phi thường khó coi, hắn bất động thanh sắc truyền âm nhập mật cho Nguyệt Tích Lương.
- " Môn chủ, chạy! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com