Ầm!
Lãnh Phong vừa dứt lời, thân hình Nguyên Kinh Thiên thoáng chốc trở nên đình trệ, mũi kiếm chệch hướng đâm trượt mục tiêu, chém vào núi giả bên cạnh, núi giả lặp tức chia năm xẻ bảy.
Nguyệt Kinh Thiên và Lã Oa đồng thời tách ra, đến khi cát bụi xung quanh tản đi, mọi người mới nhìn thấy thảm trạng của cả hai.
Nói là thảm trạng, thực ra Nguyệt Kinh Thiên ngoài y phục vị phá vỡ, tóc tai có chút hỗn loạn thì không có tổn hại gì đáng kể. Ngược lại là Lã Oa, thân là tộc trưởng Vu tộc, lúc nào nàng ta cũng mang bộ dáng tiên phong đạo cốt, thế mà giờ đây nàng ta trông thê thảm không nỡ nhìn thẳng. Toàn thân trên dưới đều xuất hiện to nhỏ miệng vết thương, máu chảy ồ ạt, nửa cánh tay gãy lìa lủng lẳng, khuôn mặt tái nhợt đáng sợ, chân run run đứng vững. Đoán chừng nếu Lãnh Phong không lên tiếng kịp thời thì Lã Oa đã chết dưới lưỡi kiếm của Nguyệt Kinh Thiên.
Lã Oa thở phào một hơi nhẹ nhõm, đưa con mắt cảm kích nhìn Lãnh Phong, trong lòng vẫn còn sợ hãi với sức chiến đấu hơn người của Nguyệt vương gia đại danh đỉnh đỉnh.
Đúng là trước đó bọn họ quá coi thường Nguyệt Kinh Thiên, những tưởng hắn chỉ là một thê nô hay núp dưới gấu váy nương tử. Không ngờ đến chính hắn mới là viên minh châu giấu đi ánh sáng, là thanh thượng cổ thần kiếm chưa rời khỏi vỏ, mà cái vỏ đó là cái vỏ rỉ sét điệu thấp, dễ khiến người ta coi thường.
Quả vậy, không phải tự nhiên hắn được hoàng đế Cảnh Lăng phong làm vị vương gia khác họ dưới một người mà trên vạn người.
Quay lại với Nguyệt Kinh Thiên, hắn khẩn trương đưa mắt sang kìm kiếm nơi phát ra giọng nói, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
Hắn thấy gì? Hắn thấy Lăng Tiêu Nhiên nằm gọn trong ngực Lãnh Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái lạ thường, môi nàng mấp máy khẩu hình gì đó nhưng hắn không hiểu. Bên môi Lãnh Phong treo nụ cười đắc ý, bàn tay hắn không biết hữu ý hay vô tình vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của Lăng Tiêu Nhiên.
- " Lãnh. Phong!! "
Nguyệt Kinh Thiên gần như rống lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, muốn động lại không dám động, sợ Lãnh Phong sẽ thực sự làm hại Lăng Tiêu Nhiên.
Chết tiệt!
Tiêu Nhiên chắc chắn đã trúng kế của tên đó, nếu không làm sao nàng bại được cơ chứ?!
Lãnh Phong hài lòng khi thấy dáng vẻ vừa giận dữ vừa hốt hoảng của Nguyệt Kinh Thiên.
- " Chậc chậc, Nguyệt vương gia à.... thứ gì của ta thì sớm muộn cũng thuộc về ta mà thôi. "
Lăng Tiêu Nhiên nhe răng trợn trắng mắt, điên cuồng gào thét trong đầu. Khốn khiếp! Lão nương không phải đồ vật tốt sao? Với lại...... của ngươi cái chó má! Lão nương là của chính lão nương, chẳng thuộc về phụ tử thằng nào hết!
Gân xanh trên thái dương Nguyệt Kinh Thiên giật đùng đùng, cật lực kìm chế ý niệm muốn rút giày vả vài phát vào bản mặt đểu cáng kia của Lãnh Phong, hắn gằn từng chữ.
- " Ngươi muốn gì mới chịu thả nàng ra?! "
Hắn không phí lời yêu cầu Lãnh Phong trực tiếp thả người, vì điều đó không có khả năng xảy ra. Có tên ngu nào ngoan ngoãn nghe theo lời đối thủ cơ chứ?
Lãnh Phong ghé sát vào da thịt Lăng Tiêu Nhiên hít hà, làm cho da gà da vịt trên người nàng không ngừng rơi rụng. Đồ biến thái! Tởm lợm!
- " Dùng mạng đổi mạng. Mạng ngươi đổi mạng nàng, ngươi làm được không? "
Nguyệt Kinh Thiên không hề do dự gật đầu, nhưng sau đó lại cười lạnh nói.
- " Ngươi sẽ không giết nàng. "
Nếu Lãnh Phong muốn giết Lăng Tiêu Nhiên thì đã giết từ lâu, không cần phải tốn công tốn sức bắt sống nhiều như vậy. Điều đó cho thấy, cho dù Lãnh Phong không yêu Lăng Tiêu Nhiên thì về một khía cạnh nào đó nàng còn có tác dụng với hắn, tạm thời không thể chết được.
Phải nói Nguyệt Kinh Thiên phân tích rất đúng, trực tiếp chọc vào yếu huyệt của Lãnh Phong. Lãnh Phong hơi sững sờ, bất quá chỉ là trong là nháy mắt hắn đã khôi phục sự thâm bất khả trắc, bàn tay trở một cái bóp cổ Lăng Tiêu Nhiên, nguy hiểm cất lời.
- " Ồ? Ngươi chắc chắn như vậy? Ta sẽ không giết nàng ư? Vậy ngươi xem xem....... rốt cuộc nàng có chết trên tay ta hay không. "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com