Đều là chủ ý trời đánh của Nguyệt Tích Lương. Cái gì mà lấy thi thể làm lớp ngụy trang chứ? Vừa bẩn lại vẫn bị phát hiện!
Mạc Vấn Thiên cũng không vội vàng làm gì, hắn khoanh chân xuống đất ngồi điều tức, đợi khi Bắc Mạc Quân lau xong từng kẽ ngón tay, lau đi lau lại năm lần mới lần nữa đứng dậy.
“Ngươi ngược lại là chính nhân quân tử.”
Mạc Vấn Thiên và Bắc Mạc Quân đều là nam tử tuấn mỹ phi phàm, nếu chỉ nhìn mặt mà nói hai người cách nhau hẳn hai thế hệ thì chắc chắn sẽ chẳng có ai chịu tin tưởng. Trước kia Bắc Mạc Quân cứ nghĩ Mạc Vấn Thiên tu luyện loại tà công gì mới bảo trì được dung nhan tươi trẻ, nhưng hôm nay, qua lời của chính y, hắn đã đoán ra được một phần. Có lẽ là có liên quan đến loại thuốc trường sinh bất tử đi?
Y nói là y cần Nguyệt Tích Lương để luyện thuốc thì hẳn loại thuốc đó chưa được hoàn thành, cái y đã sử dụng là bán thành phẩm, cải tạo vẻ ngoài nhưng không kéo dài được tuổi thọ.
“Bổn vương không là chính nhân quân tử, chẳng lẽ ngươi?”
Bắc Mạc Quân không vì Mạc Vấn Thiên là tổ phụ của Nguyệt Tích Lương mà khách khách khí khí. Tâm hắn thẳng như ruột ngựa, kẻ thù là kẻ thù, thân nhân là thân nhân, Mạc Vấn Thiên là kẻ thù.
Mạc Vấn Thiên lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ngươi có biết ngươi làm phí một mảnh tâm tư của Kình Sâm hay không? Hắn đã cố tiêu hao ta giúp ngươi cơ mà.”
Bắc Mạc Quân hoàn toàn có khả năng khi hắn và Kình Sâm quyết chiến ở một bên đánh lén, hoặc là khi hắn thoát lực vừa nãy, y không nên để hắn có thời gian hồi phục mà đánh ngay mới phải. Bởi vì thế hắn mới nói Bắc Mạc Quân chính nhân quân tử, không biết là khen hay mỉa mai nữa.
Bắc Mạc Quân liếc qua Kình Sâm đang thở thoi thóp, mặc dù thoi thóp nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, lên tiếng.
“Bỏ phí thì làm sao? Bổn vương cũng không thay đổi được suy nghĩ của Kình Sâm trưởng lão, bổn vương để cho hắn được đánh thoải mái. Nhưng không cần có Kình Sâm trưởng lão, bổn vương vẫn thắng ngươi như thường.”
Không phải tự đại, là sự kiêu ngạo của một cao thủ.
Nếu không tự tin vào năng lực chính bản thân thì còn ai nguyện ý tin tưởng hắn?
Không hiểu vì nguyên do gì, Mạc Vấn Thiên muốn cười khinh thường, bất quá cười không được.
Hắn nhìn thấy!
Hắn nhìn thấy dòng ‘khí’ xung quanh Bắc Mạc Quân, nó dày đặc mà yên ả chảy theo một dòng chảy cố định, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ. Dòng ‘khí’ của Bắc Mạc Quân giống với hắn và Kình Sâm, nhưng lại hơi khác một phần, mà cái khác này làm hắn cảm thấy vô cùng nguy cơ.
Kình Sâm, ngươi sai rồi.
Người ẩn giấu sâu nhất ở đây không phải ta, mà là minh chủ của các ngươi kìa.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống gò má Mạc Vấn Thiên, tay cầm đao nắm chặt, nét mặt ngưng trọng chưa từng có.
“Ngươi… đạt đến trình độ đó từ bao giờ?”
Trình độ của một võ lâm tôn giả chính hiệu. Bắc Mạc Quân mới bao nhiêu tuổi? Hắn là thiên tài… không, hắn là yêu nghiệt!
Khi đối đầu nhau lần đầu tiên ở Thiên Ma cung, Mạc Vấn Thiên đã biết Bắc Mạc Quân không đơn giản, nhưng hắn thuần túy cho rằng y chỉ là xuất chúng hơn trang lứa. Đúng là y mạnh, cơ mà hắn không lo lắng bởi hắn mạnh hơn y. Nhưng mà hắn đã lầm, Bắc Mạc Quân là một kẻ thích điệu thấp!
Bắc Mạc Quân nhẩm tính, ăn ngay nói thật.
“Một, hai năm trước.”
Có một điều Bắc Mạc Quân không nói ra, đó là kinh nghiệm của hắn không tài nào so được với Mạc Vấn Thiên, một sự thật không thể chối cãi. Nếu Mạc Vấn Thiên dồn sức đánh, hắn chỉ có năm phần thắng. Với điều kiện là không có trường hợp ngoài ý muốn xảy ra mới được…
Mạc Vấn Thiên cười ha ha, ngọn sóng cuộn trào trong lòng dịu đi đôi chút. Hắn giơ đại đao ngang trước mặt, màu sắc đỏ thẫm của Yểm phản chiếu vào mắt hắn khiến mắt hắn cũng nhiễm một tầng sắc quỷ dị. Gân xanh trên thái dương Mạc Vấn Thiên nổi cộm, nối đuôi nhau tạo thành một hình thù kỳ lạ. Khí tức Mạc Vấn Thiên dâng cao lên tới đỉnh điểm, sát khí vô hình bao trùm toàn trường, trong mắt hắn, chuyển động của trăm vạn quân xung quanh bỗng nhiên chậm lại, hắn nghe được từng tiếng lá rơi, từng tiếng thở dốc,...
“Bắc Mạc Quân, nếu ngươi sinh ra sớm vài năm nữa… ta đến một phần thắng cũng không có.”
Bắc Mạc Quân nhún vai, tay đặt lên thanh kiếm, hờ những đáp lời.
“Nếu chỉ là nếu.”
“Đúng.”
Câu nói vừa rơi xuống, thân hình Mạc Vấn Thiên biến mất tại chỗ. Chiêu thức này tựa như chiêu thức của Cổ Liên, Bắc Mạc Quân đã từng trải nghiệm qua. Nhưng trình độ của Cổ Liên sao bằng hai phần của Mạc Vấn Thiên? Đem ra so sánh thì như đom đóm với mặt trăng vậy.
Bắc Mạc Quân nhắm chặt hai mắt, kiếm không vội rút ra mà tinh tế cảm nhận tình huống. Hơi thở của Mạc Vấn Thiên đã hoàn toàn bị đứt đoạn, muốn tìm được vị trí y thì hơi thở của hắn cũng phải đạt tới cảnh giới hòa làm một với thiên nhiên mới được.
Nói dễ hơn làm, Bắc Mạc Quân mất gần năm giây thời gian để nắm giữ được phương pháp. Năm giây bình thường trôi qua rất nhanh, nhưng năm giây đối với cuộc chiến đỉnh cao cũng đủ để phân thắng bại.
Bắc Mạc Quân may mắn vào giây cuối cùng, khi Mạc Vấn Thiên bất thình lình xuất hiện trên đầu hắn thì hắn đã bắt được tung tích y. Kiếm quang chớp động, tốc độ rút kiếm của Bắc Mạc Quân nhanh thần kỳ, trong không trung để lại một đạo tàn ảnh.
Keng!
Lưỡi kiếm và lưỡi đao va chạm kịch liệt tóe ra tia lửa vàng đỏ. Mạc Vấn Thiên cau mày, chân trái chuyển đạp lên thân kiếm Bắc Mạc Quân lần nữa phi lên, tiếp tục biến mất.
Đúng hơn không phải hắn biến mất, là khinh công của hắn quá nhanh, quá ảo diệu đến mức mắt thường không nhìn thấy được.
Đáng tiếc rằng, Bắc Mạc Quân một khi đã quen điều khiển hơi thở cảm nhận thì chiêu thức của Mạc Vấn Thiên với hắn chỉ như trò mèo.
Kịch!
Đòn tấn công lần thứ hai bị chặn.
Bộp!
Đòn tấn công lần thứ ba cũng bị chặn nốt.
Mạc Vấn Thiên biết được tuyệt kỹ này không còn tác dụng nữa bèn dứt khoát vứt bỏ nó, đổi sang cách đánh khác hữu ích hơn. Hắn trực tiếp đối đầu với Bắc Quân, đao pháp tinh diệu liên tục đẩy lùi mỗ vị vương gia. Khó trách Bắc Mạc Quân rơi vào thế hạ phong, như hắn đã nói từ trước, kinh nghiệm hắn không bằng Mạc Vấn Thiên, nếu so kiếm pháp và đao pháp thì hắn thua xa. Dẫu cho kiếm pháp của hắn không đến nỗi tệ nhưng vẫn chưa luyện đến độ lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa.
Nghĩ xem, cái hắn hơn Mạc Vấn Thiên là gì?
Là sức khỏe, là nội lực cuồn cuộn không dứt, là sự sống bền bỉ, dẻo dai.
Mạc Vấn Thiên chung quy cũng là một lão nhân sắp xuống hố, không hơn.
Bắc Mạc Quân cứ thế đấu vũ khí trên trăm chiêu, cố tình tỏ ra sắp không chịu nổi để Mạc Vấn Thiên khinh địch lộ ra sơ hở. Rốt cuộc, trong một lần xoay người, Bắc Mạc Quân chớp lấy thời cơ đánh bay Yểm ra khỏi tay Mạc Vấn Thiên.
Phập!
Yểm quay vòng vòng vài cái rồi cắm vào một thi thể phía xa xa. Mạc Vấn Thiên có dự cảm không ổn liền muốn phi đến lấy về, nhưng Bắc Mạc Quân làm sao để cho hắn được như ý nguyện.
“Bổn vương đã cho phép ngươi đi chưa?”
Một cú đấm móc vào bên sườn phải Mạc Vấn Thiên làm hắn không thể không dừng lại phòng thủ. Không biết từ lúc nào Bắc Mạc Quân đã thu kiếm, đơn thuần dùng chân tay đánh đấm, phát huy thế mạnh bản thân.
Mạc Vấn Thiên bất đắc dĩ phải ở lại cùng hắn triền đấu. Mất đi Yểm hỗ trợ, sức mạnh tổng thể của Mạc Vấn Thiên điên cuồng giảm xuống, đến lượt y gặp nguy.
Bắc Mạc Quân và Mạc Vấn Thiên đánh không ngừng nghỉ, tốc độ ra chiêu hoa cả mắt, y phục cả hai rách bươm, khắp người đều là vết máu và vết tím bầm. Bắc Mạc Quân còn đỡ, nhìn lại Mạc Vấn Thiên, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cánh tay bị kình Sâm đánh gãy giờ buông thõng vô lực, không còn cử động được nữa.
Bắc Mạc Quân lau máu nơi khóe miệng, nở nụ cười lạnh lấy đà chuẩn bị xông lên ra đòn hiểm. Hắn muốn trọng thương Mạc Vấn Thiên, càng nhanh càng tốt, trước khi đao Yểm về lại trong tay y.
Thế nhưng…
Thình thịch!
Bắc Mạc Quân chợt khựng người lại, đồng tử co rụt, cả người run rẩy một cách khác thường. Hắn khụy gối xuống, cơ bắp toàn thân căng cứng, một cảm giác nóng rát như kim châm bất ngờ ập đến.
Phụt!
Bắc Mạc Quân phun ra một ngụm máu màu vàng kim, máu vàng tiếp xúc nền đất phát ra những tiếng xèo xèo ăn mòn.
Cái gì thế này?
Cả Bắc Mạc Quân và Mạc Vấn Thiên đều bị tình huống trước mắt làm cho ngây dại, kinh hãi.
Bắc Mạc Quân khó khăn nâng lên tay phải, trên mu bàn tay có hai cái lỗ nhỏ vốn là vết răng bị con rắn của Cổ Liên cắn lần trước. Bắc Mạc Quân mấy lần nhờ quân y kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định không có gì đáng ngại thì không để tâm tới nó nữa. Thế mà bây giờ, xuất phát từ hai lỗ nhỏ đó, cả bàn tay của hắn bị một lớp vảy rắn màu vàng bao phủ.
Hắn… không cảm nhận được sự tồn tại của bàn tay này nữa.
Cổ Liên!
“Khi cổ độc xâm lấn đến trái tim, ngươi sẽ chết.”
Cổ Liên đứng cách hai người Bắc Mạc Quân và Mạc Vấn Thiên rất xa, câu nói này của hắn không phải nói cho hai người nghe mà là tự lẩm bẩm. Dưới chân Cổ Liên là xác con rắn nhỏ màu vàng, nó bị chính chủ nhân của nó bóp chết.
Rắn nhỏ màu vàng tượng trưng cho vương giả của loài cổ, tên gọi Cổ Hoàng. Cổ Hoàng không thể giải, không có cách giải và chưa từng có người giải được. Ai kia ra tay cũng không ngoại lệ...
Cổ Liên không nhìn trận chiến của hai vị chủ soái nữa, xoay người rời đi, hướng đi của hắn là hướng Nguyệt Tích Lương đang đứng.