Mộ Sở Sở, cái tên này có lẽ đã quá thân quen với Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương. Nhưng..... đó lại là chuyện của bảy năm trước, bây giờ thì....
- " Này, Mộ Sở Sở ta nghe quen tai lắm. Là ai nhỉ? "
Nguyệt Tích Lương vẻ mặt ngu đần, vừa ngoáy mũi trét vào y phục Bắc Mạc Quân vừa hỏi.
Cái này không thể trách nàng nha, mặc dù trí nhớ nàng có tốt nhưng là nó tốt có chọn lọc đó. Những thứ gì cần nhớ nàng sẽ nhớ rất rõ, còn những gì không muốn nhớ hoặc là không quan trọng..... ngược lại nàng rất nhanh đánh bay nó ra khỏi đầu không một chút thương tiếc.
Bản thân ai đó trong vòng bảy năm sống cùng đám người Quỷ Âm môn, bị bọn hắn nhồi nhét bao nhiêu thứ vào đầu, đã sớm đem Mộ Sở Sở cấp quên.
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân đen sì, bất động thanh sắc xả xuống mảnh vải bị làm cho ô uế, bất chấp y phục thủng một lỗ, nghĩ nghĩ nói.
- " Hình như...... là cái người hay mặc bạch y, ở phủ của Đại vương gia? Dung mạo..... ta cũng không nhớ rõ nữa. "
Bắc Mạc Quân nhún nhún vai, cực kỳ vô tình phán. Cũng là như vậy, đối với nhân vật qua đường, nếu không được thường xuyên nhắc nhở, hắn cũng sẽ quên luôn.
Đáng thương Mộ Sở Sở, nàng ta hao phí hết tâm tư đi thích Bắc Mạc Quân. Thậm chí còn không từ thủ đoạn để được làm nữ nhân của hắn, ấy vậy mà đến cả gương mặt nàng hắn cũng keo kiệt ghi nhớ.
Thật là bi ai......
Nguyệt Tích Lương co nắm đấm tay phải, đấm vào lòng bàn tay trái một cái " bộp ", hai mắt mở to ra chiều nhớ tới.
- " A! Hóa ra là nàng, ta nhớ rồi. "
Cái cóc khô! Nàng nhớ ra được mới là lạ. Không nhớ được thì không thèm nhớ nữa thôi, dù sao cũng không liên quan, hắc hắc!
Nếu để Mộ Sở Sở nghe được những lời này, nàng ta sẽ tức nổ phổi không biết chừng. Khinh người quá đáng!
Nhắc đến Mộ Sở Sở, dường như các vị trưởng lão mới chợt nhớ đến đúng là Vu tộc có một vị Thánh nữ hữu danh vô thực như vậy. Nói là hữu danh vô thực, bất quá độ thuần khiết trong huyết mạch của nàng ta đúng là cao hơn những người khác một bậc. Nếu không sao nàng ta có thể đạp lên những nữ nhân khác để thượng vị đâu?
Lúc trước Mộ Sở Sở rời khỏi tộc địa đến Cảnh Lăng theo đuổi chân ái, không ai là không biết, tộc trưởng vì bế quan tu luyện nên hội trưởng lão cũng ngầm cho phép. Thế nhưng, nàng ta không những không theo đuổi được chân ái mà còn mang tấm thân như chó nhà có tang trở lại tộc.
Đúng vậy, khi ở Cảnh Lăng Mộ Sở Sở được Đại vương gia Bắc Mạc Lâm ưu ái cho ở lại phủ với tư cách khách nhân. Thế nhưng khi Bắc Mạc Lâm tạo phản bị tiêu diệt, Mộ Sở Sở biết tình thế không ổn nên đã nhanh chân trốn thoát trước khi bị người của Bắc Mạc Quân bắt.
Trong lòng Mộ Sở Sở biết, con người lãnh liệt như Bắc Mạc Quân sẽ không chấp nhận yêu cầu của nàng. Lúc trước là vậy, bây giờ càng vậy..... đơn giản vì hắn đã tìm được tình yêu của đời mình.
Trước kia Bắc Mạc Quân không ra tay với nàng là vì nàng có Bắc Mạc Lâm che chở. Một khi Băc Mạc Lâm chết, nàng không là cái gì cả. Vậy nên, nàng từ bỏ..... để chạy, giữ lấy mạng sống.
Trở về Vu tộc, Mộ Sở Sở suốt ngày mặt ủ mày chau, nhốt mình ở trong phòng để tìm cách quên đi Chiến thần vương gia, không giao tiếp nhiều với bên ngoài. Chính vì vậy mà hai người Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ chạm mặt nàng ta cả.
Mộ Sở Sở là cháu gái của một vị trưởng lão, vừa vặn hôm nay hắn cũng có mặt trong Nghị sự đường. Thấy Tường trưởng lão lôi cháu gái yêu quý của mình vào cuộc, hắn không kìm được lên tiếng.
- " Sở Sở vẫn còn nhỏ, nàng chưa..... "
Đùa gì vậy, hắn đâu phải không biết người trong môn phái là người như thế nào, nhất là Lãnh thiếu môn chủ, tuyệt tình, ác độc. Hắn không muốn đưa cháu gái mình vào miệng cọp!
Tường trưởng lão trừng Mộ trưởng lão một cái, chặn lời.
- " Còn nhỏ? Nàng ta đã hai mươi hai tuổi, đã sớm quá tuổi gả đi. Ngươi định không gả nàng ta ra ngoài hay sao? "
- " Nhưng Sở Sở nàng không thích Lãnh thiếu môn chủ..... "
Mộ trưởng lão giãy giụa trong tuyệt vọng. Vì hắn biết, lời nói của hắn không có trọng lượng bằng Tường trưởng lão.
- " Hừ! Không thích cũng phải gả. Đây chính là bổn phận của nàng, bổn phận của Thánh nữ! "
Tường trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mang cái " bổn phận " lúc trước áp đặt lên Lăng Tiêu Nhiên, một lần nữa áp đặt với Mộ Sở Sở.
Chức vị Thánh nữ như một cái xiềng xích, tưởng là vinh quang vô hạn nhưng thực chất lại là một con phượng hoàng bị nhốt trong lồng, mặc người ta tùy tiện bày bố, vặt trụi lông cũng không được kêu ca.
Có Tường trưởng lão vạch nước cờ, những người khác đồng loạt phụ họa.
- " Đúng vậy, Sở Sở là Thánh nữ đương nhiệm, thay thế Thánh nữ tiền nhiệm gả đi là hợp lý! "
- " Lão Mộ, ngươi không cần đau lòng, làm phu nhân của Lãnh thiếu môn chủ đối với cháu gái ngươi chỉ có lợi không có hại. "
- " Sở Sở đây là trèo cao! "
- " Quyết định như vậy đi Lão Mộ.... "
- " ...... "
- " Các ngươi..... "
Mộ trưởng lão bị từng bước ép sát, tức giận công tâm nhưng chính là hắn lại không làm được gì. Ngay khi hắn định gật đầu đồng ý cho Mộ Sở Sở gả đi thì Lã Oa quát lớn.
- " Tất cả yên lặng! "
Nhất thời, cả sảnh đường đều im thin thít, không một ai dám hé răng.
- " Ta còn chưa nói gì, sao các ngươi dám quyết định thay ta? "
Lã Oa nhíu mày, bày tỏ nàng ta không vui. Ngừng một lúc, nàng ta mới bắt đầu nói tiếp.
- " Mộ Sở Sở không cần phải gả cho Lãnh thiếu môn chủ, cũng không cần đảm nhiệm chức vị Thánh nữ này nữa. "
Tất cả chúng trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Lã Oa, không hiểu hỏi lại.
- " Tại sao..... "
Lã Oa mỉm cười vui vẻ, có phần đắc ý.
- " Bởi vì..... Thánh nữ tộc ta, Lăng Tiêu Nhiên..... trở về rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com