Bắc Mạc Quân khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động muốn đi giết người, hắn cẩn thận lau mực nước dính ở trán nàng, thoa dược. Yên lặng chốc lát, hắn dường như không ghét bỏ trên mặt nàng còn đang đeo mặt nạ da người xấu xí, hướng môi nàng rơi xuống một nụ hôn.
- " Không có lần sau. Nếu nàng tự làm mình bị thương một cách ngu ngốc như thế nữa, ta không cần biết đối phương là ai, đại cục là cái gì, ta trước tiên phải làm hắn trả giá gấp mười mới được. "
Nguyệt Tích Lương là trân bảo của hắn, chính bản thân hắn còn không nỡ làm đau nàng một mảy may. Ngu trưởng lão vậy mà dám?!
Con mẹ nó, người đau là nàng, sao hắn lại cảm thấy nghẹn khuất đây?
Nguyệt Tích Lương hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, bàn tay nhàn rỗi giở trò biến thái bóp bóp mông Bắc Mạc Quân.
- " Được rồi, nhớ rồi thưa Quân ma ma! "
Còn nhớ lần đầu gặp hắn, nàng vỗ mông hắn, còn hỏi hắn là công hay là thụ.
Nói ra cũng lạ, giờ thì hay rồi, người mà nàng ra sức trêu chọc, tác hợp lại nghiễm nhiên trở thành nam nhân của nàng.
Bỗng dưng nàng thấy thực có lỗi, bởi vì nàng mà cộng đồng giới tính thứ ba của ngũ quốc mất đi một đóa hoa rực rỡ. Chậc, nhưng biết làm sao được, nam nhân đã được nàng nhận định rồi thì dù có cong thật nàng cũng bẻ thành thẳng! Mặc cho chuyên môn của nàng có là bẻ từ..... thẳng thành cong đi chăng nữa, hắc hắc.
Bắc Mạc Quân bị nàng sờ mông thành ra có phản ứng, " tiểu đệ đệ " lặng lẽ ngóc đầu dậy, chọc chọc vào đỉnh đầu Nguyệt Tích Lương.
Khóe môi Nguyệt Tích Lương nhất thời cứng đờ, liếc nhìn hắn đầy thâm ý.
Bắc Mạc Quân: " ......... "
Khụ khụ, hắn thề hắn không phải cố ý đâu! Đừng nhìn hắn như thể nhìn con ngựa giống như thế có được không?
Bắc Mạc Quân bị ánh mắt Nguyệt Tích Lương soi đến độ cả người không được tự nhiên. Hắn kéo kéo khóe miệng, nói lảng sang chuyện khác nhằm rời đi sự chú ý của đối phương.
- " Vừa rồi ta nghe được một tin tức, không biết nàng có tò mò hay không? "
Nguyệt Tích Lương biết tỏng ý định của hắn nhưng lười vạch trần, nàng tùy tiện lên tiếng theo hắn mong muốn.
- " Tin gì? "
Bắc Mạc Quân nghiêm túc đáp.
- " Tộc trưởng trong tộc hiện giờ không có ở trong Vu tộc. "
- " Không có? "
Nguyệt Tích Lương mở to mắt ngạc nhiên. Khẩu quyết nằm trong tay tộc trưởng, nếu tộc trưởng không có ở đây thì kế hoạch của hai người sẽ phải kéo dài thêm một thời gian, còn không biết kéo dài đến tận bao giờ. Mà càng ở lâu đương nhiên sẽ càng nguy hiểm.
Bắc Mạc Quân khẽ gật, lại nói tiếp.
- " Hơn nữa.... hướng đi của tộc trưởng Vu tộc hình như là Cảnh Lăng. Hy vọng mọi chuyện không như những gì ta nghĩ. "
Lăng Tiêu Nhiên là Nguyệt vương phi Cảnh Lăng, tộc trưởng Vu tộc đến Cảnh Lăng thật sự không có liên quan gì đến nàng sao?
Đồng tử Nguyệt Tích Lương co rụt lại, trong lòng trầm hẳn xuống như có hòn đá đè nặng. Bàn tay nàng nắm chặt rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc thở dài một hơi, miễn cưỡng mỉm cười.
- " Đây chắc chắn là trùng hợp. Bao nhiêu năm như vậy hắn không phát hiện ra mẫu thân, làm sao bây giờ có thể phát hiện cơ chứ? Trùng hợp thôi.... "
Hơn thế nữa, ở Cảnh Lăng mẫu thân có phụ thân, có Hoàng bá bá, có cấm vệ quân bảo hộ. Nếu thật sự tộc trưởng Vu tộc đến để nắt bắt nàng đi..... e là không đạt được mục đích rồi.
- " Ừ, là trùng hợp. "
Bắc Mạc Quân miệng nói như vậy nhưng hắn biết, ở trong thâm tâm hai người ít nhiều cũng đã gieo nên hạt giống lo lắng, bất an.
=======
(*) 4/10 chương