Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Đầu óc choáng váng

“Đừng mà… Đau…” Cơn đau như xé rách nơi thân dưới khiến Võ Hạ Uyên không chịu nổi mà nức nở, móng tay cô ghim xuống, để lại dấu vết trên tấm lưng người đàn ông.

“Thả lỏng.” Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn chút, mồ hôi theo xương quai hàm rắn chắc nhỏ xuống khuôn mặt cô.

“Ưm ” Võ Hạ Uyên nỉ non một tiếng. Cảm giác đau đớn nơi hạ thân đã biến mất, thay vào đó là một thức cảm giác vui sướng đến khó tả. Người đàn ông hơi dừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giữ chân cô, điên cuồng tấn công ra vào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng bị anh chiếm đoạt đến thảm hại, vấn vương nơi đó là tiếng rên rỉ của cô gái.

Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai thân thể trần trụi hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt, lưu luyến chẳng muốn rời.

Sáng hôm sau.

Võ Hạ Uyên mở mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.

Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.

Trên cánh tay của Võ Hạ Uyên đầy những dấu vết xanh tím, xương cốt gần như rã rời, tối qua đã xảy ra chuyện gì thì hẳn là không cần nói cũng biết.

Võ Hạ Uyên vội vàng nhặt bộ quần áo nhăn nhúm mặc lên người, thế nhưng người đàn ông kia vẫn im lặng ngồi đó hút thuốc.

Lúc Võ Hạ Uyên chuẩn bị mở cửa xông ra ngoài thì đối phương mới ấn tàn thuốc lên trên tủ đầu giường, thấp giọng nói: “Đứng lại.“ Giọng nói trầm thấp hấp dẫn của người đàn ông khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy như có chiếc đỉnh đang đâm dưới chân mình.

“Cầm cái này đi.“ Người đàn ông đưa cho Võ Hạ Uyên một tờ giấy.

Võ Hạ Uyên cúi đầu nhận lấy rồi chạy nhanh ra khỏi khách sạn, lúc mở ra thì thấy đó là một tờ chỉ phiếu năm mươi triệu.

Võ Hạ Uyên chớp chớp mắt, cảm giác chua xót, cô đã bán mình chỉ với giá năm mươi triệu.

Đúng lúc này, bỗng có một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng cô.

Cưới ngay kẻo lð “Thiên Định, lát nữa em muốn đến “Vinh Gia” ăn sáng, đồ ăn ở đó thật sự rất ngon” Giọng nói hờn dỗi của một cô gái vang lên, có thể nhận ra sự hạnh phúc ngập tràn qua giọng nói của cô ta.

“Được.” Người đàn ông cười cười đáp lại, giọng điệu cưng chiều quen thuộc thật dễ khiến người ta mê đắm: “Cục cưng, xem ra tối hôm qua anh chưa cho em ăn đủ Sống lưng Võ Hạ Uyên lập tức cứng đờ.

Người đàn ông này là bạn trai cũ của cô, Trương Thiên Định.

Cô biết Trương Thiên Định là một tên đào hoa nhưng không biết anh ta còn có thể lưu manh trước mặt người phụ nữ khác như vậy.

Võ Hạ Uyên và Trương Thiên Định gặp nhau trong tiệm cà phê của cô, Trương Thiên Định là một cao thủ tình trường, có vô số thủ đoạn để dụ dỗ các cô gái, ngay cả cô cũng không cưỡng lại được, chỉ là quan hệ người yêu của họ chỉ kéo dài được ba tháng.

Võ Hạ Uyên nhớ tới lúc chia tay, Trương Thiên Định đã nói với cô: “Cô có biết cô rất nhạt nhẽo không? Như đầu gỗ vậy.” Võ Hạ Uyên bừng tỉnh, thì ra anh ta thích loại con gái như vậy, dù sao lúc hai người yêu nhau thì số lần hôn môi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi chia tay Trương Thiên Định, Hạ Uyên nhận được thông báo đính hôn của anh ta và con gái nhà họ Huỳnh. Hôm qua, cô đến tham dự lễ đính hôn, nhưng alij say khướt, cuối cùng còn làm chuyện kia, thật không muốn nhớ! “Võ Hạ Uyên?” Trương Thiên Định vô cùng kinh ngạc.

Võ Hạ Uyên sửng sốt, cô hít sâu một hơi rồi xoay người lại: “Thật trùng hợp.” Khuôn mặt đẹp trai của Trương Thiên Định ˆ càng thêm nổi bật trong nắng sớm, anh ta cảnh giác hỏi: “Cô tới đây làm gì?“ Võ Hạ Uyên nghĩ thầm hình như anh ta cho rằng mình đến đây để gây phiền phức, vì thế cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tối qua tôi ở đây, bây giờ chuẩn bì về nhà” Trương Thiên Định nghe vậy thì nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên với vẻ mặt kì lạ, anh ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên con ngươi co rút lại, tràn tức giận.

Uyên nhìn theo tầm mắt của Trương Thiên Định thì thấy những dấu vết rõ ràng trên đầu vai và cánh tay mình…

Võ Ha Uyên kéo áo khoác lên rồi mỉm cười nói: “Chúc anh và cô Bạch trăm năm hạnh phúc, tôi đi trước ” “Đứng lại!“ Trương Thiên Định lạnh giọng (Cưới ngay kẻo lỡ) Chương 1: Đầ…choáng váng quát lớn.

“Thiên Định, hai người quen nhau sao?” Huỳnh Tố Vân không hiểu hỏi.

“Ừm.” Trương Thiên Bì lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Là một người bạn cũ của anh, San San, chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.“ Trương Thiên Định nói xong thì cúi người hôn lên má Huỳnh Tố Vân, ánh mắt ẩn chứa sự diu dàng mà Võ Hạ Uyên chưa từng thấy.

Chương 2: Huỳnh Tố Vân đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng đó đợi một lúc.

“Võ Hạ Uyên.“ Ánh mắt Trương Thiên Định đây vẻ tức giận, có lẽ vì sợ Huỳnh Tố Vân nghe thấy nên anh ta nói rất nhỏ: “Tôi đã từng quen rất nhiều người con gái nhưng cô là người dối trá nhất!” Trái tim Võ Hạ Uyên chợt nhói lên, cô cắn chặt môi không hé răng nói một lời nào.

“Lúc ở bên tôi thì giả vờ trong sáng thuần khiết, cuối cùng lại lăn giường cùng người đàn ông khác? Võ Hạ Uyên, cô làm tốt lắm!“ Thấy Võ Hạ Uyên không nói gì thì Trương Thiên Định càng nói những lời thâm độc, tính cách của anh ta vẫn luôn như vậy, thiếu kiên nhẫn, không chịu được bất cứ thiệt thòi nào.

“Liên quan gì đến anh?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.

Trương Thiên Định sửng sốt: “Cô nói gì?” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Định, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Trương Thiên Định, chúng ta đã chia tay rồi! Là anh đá tôi, bây giờ tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!” Sắc mặt Trương Thiên Định vô cùng khó coi, sau đó anh ta nói ra một câu: “Đừng hối hận đấy!” Trương Thiên Định dắt Huỳnh Tố Vân rời đi, Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng dáng của họ cảm thấy vô cùng xứng đồi.

Võ Hạ Uyên dời ánh mắt chua xót đi, cô nghĩ thầm mình đau buồn cái rắm gì chứ! Anh ta cũng không phải cóc ba chân, không cân nuối tiếc như vậy! Về đến nhà, Võ Hạ Uyên ngâm mình trong bồn nước ấm rồi bắt đầu suy nghĩ xem bản thân đã làm ra những chuyện gì? Sống trong nơm nớp lo sợ qua hai mươi bốn năm, kết quả lại làm ra chuyện hoang đường nhất trong độ tuổi chững chạc này.

Nhưng cũng may tất cả đã kết thúc rồi, cho dù là Trương Thiên Định hay người đàn ông xa lạ kia.

Tuy nhiên Võ Hạ Uyên không ngờ rằng số phận lại chơi đùa với mình như vậy.

Tháng này mãi chưa tới ngày rụng dâu, hơn nữa lúc đang ăn cơm thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, cuối cùng Võ Hạ Uyên ngẩn ngơ đi mua que thử thai về. Giờ phút này, cô đang ngồi trên bồn cầu nhìn hai vạch trên que thử thai, cảm giác như bị sét đánh, đầu óc vô cùng trống rỗng.

Mang thai? Sau khi phản ứng lại, trong lòng Võ Hạ Uyên đan xen giữa bi thương và phẫn nộ, cô nắm chặt que thử thai, trong đầu thoáng hiện lên vô số ý định. Đơn giản nhất chính là đến bệnh viện phá thai, nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô đã cảm thấy hối hận rồi.

Võ Hạ Uyên hất nước lạnh lên mặt, thầm hỏi mình nên làm gì đây? Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn nhưng Võ Hạ Uyên đã mồ côi từ nhỏ, cô có khát vọng sâu sắc với tình thân, sao cô có thể khiến cho đứa bé này không có cơ hội được nhìn thế giới chứ? Võ Hạ Uyên đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn giữ lại đứa bé này! Cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả siêu âm biểu hiện rất rõ ràng: Có thai ba tháng.

Ba tháng trước… Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, chính là đêm hôm Trương Thiên Định đính hôn.

Lúc bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, tâm trạng Võ Hạ Uyên trở nên vô cùng vi diệu, cô có thai, là cốt nhục của mình.

Võ Hạ Uyên có kinh doanh một quán cà phê, hôm nay lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa thì bỗng nhiên một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, sau đó có ba chiếc siêu xe dừng lại trước cửa.

Nhìn thấy những vệ sĩ mặc đồ đen xông tới, fồ Hạ Uyên vô cùng hoảng sợ.

Người đàn ông cầm đầu cung kính nói với Võ Hạ Uyền: “Cô Uyên đúng không? Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.” “Các người là ai? Tôi không quen biết ông chủ của các người” Võ Hạ Uyên vô cùng cảnh Người đàn ông vẫn nhắc lại câu nói kìa: “Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.” Cuối cùng Võ Hạ Uyên bị cưỡng ép mang dì.

Người đàn ông ngồi đối diện Võ Hạ Uyên với khí thế uy nghiêm, giọng điệu vững vàng mà chắc chẳn. Cô rất muốn phản bác lại lời anh ta Chương 2: ` đa.

nói nhưng đối phương lại chỉ ra đêm hoang đường vào hai tháng trước rồi lấy kết quả xét nghiệm của cô ra, ý nói rằng mọi đường đi của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.

Chương 3: Tìm tới cửa

Cuối cùng một ông cụ tổng kết rằng: “Đêm đó người quan hệ với cô là con trai út của tôi, nếu cô đã mang thai con của nhà họ Trương thì tôi nhất định sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với cô.” “Không cần!“ Võ Hạ Uyên không hề sợ hãi: “Tôi có thể tự nuôi con của mình.” Ông cụ hơi người dựa vào sô pha, đôi mắt lập tức trở nên u ám: “Con cháu nhà họ Lệ không thể lưu lạc bên ngoài được.” Mà tối hôm đó, Võ Hạ Uyên cũng đã gặp được con trai nhỏ của ông cụ = chính là bố đứa trẻ, cũng là gã đàn ông phát sinh ra chuyện tình một đêm với cô – Trương Tấn Phong.

Trương Tấn Phong có một gương mặt đẹp trai khiến người ta vừa nhìn thấy là không thể quên được. Đôi mắt anh yên lặng như hồ nước sâu thăm thẳm, chẳng hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh đẹp trai hơn Trương Thiên Định những chỉ vì quá nghiêm nghị nên khiến Võ Hạ Uyên liên tưởng tới tro tàn khi nhang đã cháy hết trước pho tượng Phật trang nghiêm. Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, cho dù anh chỉ nhìn cô chăm chú một lát nhưng vẫn khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy chật vật vì bản thân đã hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể trốn tránh.

“Con còn nhớ cô ấy không?” Ông cụ hỏi Trương Tấn Phong.

Trương Tấn Phong nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ông cụ cười nói: “Bố còn tưởng cả đời này con sẽ không chạm vào phụ nữ đấy.” Câu nói đó như mở ra ký ức đã đóng bụi của Trương Tấn Phong. Lần này, ánh mắt anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên sáng hẳn lên: “Là cô?” Nói rồi, đôi mày đẹp hơi nhíu lại: “Sao cô lại ở đây?” “Cô ấy mang thai con của con“ Ông cụ nói tiếp: “Vậy nên ý của bố là hai đứa kết hôn đi.” Vào lúc nghe thấy tiếng “con” được thốt ra từ miêng ông cụ, Trương Tấn Phong hơi sững SỜ, tuy nhiên sau đó vẻ mặt của anh dần dần trở nên lạnh lão.

Võ Hạ Uyên đoán chắc rằng anh đang nghĩ mình tự tìm tới cửa để dùng đứa con làm điểm yếu uy hiếp bố anh.

“Không liên quan gì đến cô bé.” Ông cụ tự nói: “Từ khi con về nước, bố đã cho người theo dõi con rồi. Bố cũng biết chuyện hai đứa qua đêm với nhau hai tháng trước, bố cứ tưởng con thích cô Uyên nhưng lại không ngờ hai đứa không hể liên lạc với nhau. Song ngay lúc bố định cho qua chuyện này thì…“ Ông cụ giơ tay Trương Tấn Phong lằng lặng lắng nghe, cuối cùng bỗng thốt một câu: “Có thể bỏ đứa bé đi mà” Võ Hạ Uyên che bụng lui về sau hai bước, cô hạ giọng bảo: “Đừng… tôi có thể tự nuôi con, không làm phiền đến nhà các người đâu “Cô biết một người mẹ đơn thân nuôi con khó khăn thế nào không?” Rốt cuộc trên mặt Trương Tấn Phong cũng có chút cảm xúc khác biệt, ánh mắt anh châm chọc như thể đang cho rằng Võ Hạ Uyên nói thế chẳng qua chỉ để đối phó tạm thời mà thôi.

Nhưng Võ Hạ Uyên vẫn giữ vững lập trường: “Tôi muốn nó, tôi có thể chăm sóc nó, tôi sẽ không làm phiền các người.” “Bỏ đứa bé mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được à? Đấy là cháu trai của bố, không thể bỏ được!” Ông cụ phản đối.gay gắt.

Nhưng Trương Tấn Phong không hề thay đổi quan điểm, cuộc nói chuyện vào đêm đó kết thúc không mấy vui vẻ.

Chỉ mấy ngày sau Trương Tấn Phong lại tìm tới, anh nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên với vẻ mặt không rõ vui hay giận: “Cô đúng là biết cách dùng thủ đoạn nhỉ? Vì thứ trong bụng cô mà giờ bố tôi đang nằm trong bệnh viện rồi.

Lúc đó Võ Hạ Uyên mới biết để giữ lại đứa bé và khiến Trương Tấn Phong cưới cô mà ông cụ đang khỏe mạnh lại tự làm khổ mình để rồi phải nhập viện.

Trương Tấn Phong ngồi hút thuốc trước mặt Võ Hạ Uyên. Đợi một điếu cháy hết, anh mới cất giọng lạnh lùng: “Kết hôn với tôi.” Võ Hạ Uyên ngẩng gương mặt đầy sợ hãi lên nhìn anh: “Anh nói gì?” “Kết hôn với tôi. Giọng Trương Tấn Phong vừa kiên định vừa ngông cuồng, đáy mắt anh vô cùng thâm trầm: “Tôi không muốn khiến bố tôi khổ sở, vây nên chúng ta kết hôn đi.”

Chương 4: Kết hôn

Thấy Võ Hạ Uyên không nói gì, Trương Tấn Phong nói với vẻ mỉa mai: “Chẳng phải đây là điều cô muốn thấy à?” Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi: “Anh Phong, tôi thật sự không muốn dùng đứa trẻ này đế dọa dẫm các người, tôi hoàn toàn có thể tự nuôi nó Không ngờ câu nói này lại đâm trúng chô Ụ Tấn P Ánh mắt anh bỗng Lý đau của Trương Tấn Phong.

P trở nên lãnh lẽo: “Cô biết rõ bố tôi sế không cho phép đứa trẻ này sống bên ngoài, cô còn dám nói à!” Võ Hạ Uyên im lặng nhìn Trương Tấn Phong, biết cho dù cô có nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không tin cô.

“Nếu tôi từ chối thì sao?” Trương Tấn Phong gật đầu: “Được, phá thai đi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.” Cả người Võ Hạ Uyên lạnh run, tuy rằng giữa bọn họ không có tình cảm nhưng đây là máu mủ ruột rà của anh mà, tại sao anh có thể nói ra những lời như thế chứ? “Tôi không phá thai đâu.” “Thế thì kết hôn.” Trương Tấn Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vô cùng có sức uy hiếp: “Cô chỉ có hai lựa chọn mà thôi.” Võ Hạ Uyên lựa chọn kết hôn.

Trương Tấn Phong làm việc rất nhanh nhẹn và dứt khoát, anh lập tức dẫn Võ Hạ Uyên đến Cục dân chính. Khi nhận được cuốn sổ màu đỏ, bàn tay cô nóng đến mức suýt chút nữa đã làm rơi.

Trương Tấn Phong nhận lấy quyển sổ, trầm giọng nói: “Chắc lần này bố hài lòng rồi.” Võ Hạ Uyên nở nụ cười chua xót, anh làm tất cả chỉ để khiến bố amn hài lòng chứ có liên quan gì đến cô và đứa bé đâu.

Võ Hạ Uyên ngơ ngác ra khỏi Cục dân chính, cô cô thức đi theo Trương Tấn Phong. Khi đến bên cạnh xe, người đàn ông bỗng quay người nhìn cô với vẻ chán ghét: “Cô đi theo tôi làm gì?” Đúng vậy, cô đi theo anh làm gì chứ? Võ Hạ Uyên nghĩ, tuy cô và người đàn ông này đã kết hôn, trở thành vợ chồng nhưng cô quên mất anh chưa từng có ý định xây dựng tổ ấm với cô.

“Thật xin lỗi.” Võ Hạ Uyên gượng cười, sau đó nhìn Trương Tấn Phong nhanh chóng lái xe rời , Võ Hạ Uyên biết rằng cô nên phản kháng nhưng cô không thể chống lại thực lực mạnh mẽ mà Trương Tấn Phong đã thể hiện trong hai ngày vừa qua. Anh hoàn toàn có thể khiến cô sinh non, sau đó nói với bố ảnh rằng đó là do cô yêu cầu, chứ thực chất anh không hề làm như thế.

Hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng có lòng riêng, cô mong sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ có bố, mặc dù bố nó không yêu nó.

Tuy Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đã kết hôn nhưng bọn họ không hề liên lạc với nhau, kể từ ngày nhận giấy chứng nhận thì tính ra cũng đã được một tuần rồi.

Ề Ài, ngay cả Võ Hạ Uyên cũng không khỏi Ý buồn cười, có lẽ bọn họ là cặp vợ chồng xa lạ nhất trên đời này.

Một ngày nọ, Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi chạy đến bên cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, Võ Hạ Uyên trông thấy sườn mặt tuấn tú hoàn hảo của Trương Tấn Phong.

Người đàn ông quay sang nhìn cô, ánh mắt anh vẫn vô sâu không lường được như trước: “Lên xe đi, bố tôi muốn gặp cô.” Võ Hạ Uyên không còn lựa chọn, cô chỉ có thể về với Trương Tấn Phong.

Nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ, hai tay cô áp chặt lên bụng dưới.

Dường như chỉ khi làm như vậy thì cô mới thấy yên tâm hơn.

Bố Trương Tấn Phong vừa ra viện không lâu nên sắc mặt hơi kém. Khi Võ Hạ Uyên bước vào, cô trông thấy ông đang mân mê hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Ông nhìn vào bụng Võ Hạ Uyên rồi vui mừng nói: “Đến rồi à?” “Chào chú ạ.” Võ Hạ Uyên nghe nói bố Trương Tấn Phong có hai người con trai, Trương __ Tấn Phong chào đời khi ông đã gần sáu mươi h tuổi. _ KÝ Nghe thấy thế, bố Trương Tấn Phong nhíu mày: “Con gọi ta là gì cơ?” Trương Tấn Phong lập tức ôm eo Võ Hạ Uyên, nói bằng giọng trầm ấm và ôn hòa: “Vui đến mức ngốc luôn rồi à? Gọi bố đi.” Anh lằng lặng nhìn Võ Hạ Uyên bằng đôi mắt đen thằm, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gọi: “Bế.” :

Chương 5. Cặp lại _

Trương Thiên Định Bố Trương Tấn Phong vui mừng khôn xiết: “Ôi, ngồi đi!” Vừa nói, ông vừa ném cho Trương Tấn Phong một ánh mắt: “Bây giờ con đã biết Hạ Uyên tốt rồi chứ?” Trương Tấn Phong bất đắc dĩ nói: “Cô ấy vẫn luôn rất tốt.” Trái tim của Võ Hạ Uyên lập tức đập như trống chầu, người đàn ông này chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với cô, bây giờ lại đột nhiên anh nói như vậy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Khi ba người đang nói chuyện với nhau thì người giúp việc bước vào: “Ông chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ đến rồi.” Võ Hạ Uyên nhìn thấy Trương Tấn Phong nhíu nhíu mày, ông cụ thì lại mở miệng nói: “Là bế nói với bọn họ rằng con sắp kết hôn, loại chuyện trọng đại như thế này thì nhất định phải nói với mọi người trong nhà, chị dâu con cũng chỉ có ý tốt thôi.” Ngay khi ông vừa dứt lời thì một giọng nữ đẩy kinh ngạc vang lên ngoài cửa: “Tấn Phong sắp kết hôn rồi à? Ôi! Sao lại đột ngột như vậy?” Võ Hạ Uyên đứng dậy theo Trương Tấn rồi bình thường trở lại, khoé miệng tràn ra một nụ cười vô lại khinh bỉ mà Võ Hạ Uyên rất quen thuộc: “Chú út.” Lời nói này giống như một cái tát giắng thằng lên mặt Võ Hạ Uyên.

Thì ra là thế… tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn? Người nhà họ Trương ở Cần Thơ, dáng người khí chất kia của Trương Tấn Phong sao có thể là một người bình thường được chứ? Võ Hạ Uyên nhắm chặt mắt lại, nói cách khác thì cô đã ngủ với chú út của Trương Thiên Định ngay đêm anh ta đính hôn sao? “Chú út, đây là ai vậy?” Trương Thiên Định tỏ vẻ bối rối như thể lần đầu tiên anh ta gặp Võ Hạ Uyên.

Trương Tấn Phong trầm giọng giải thích: “Thím út của cậu.” Sự kinh sợ trong mắt Trương Thiên Định giống như sao băng lướt qua bầu trời nhưng anh ta khống chế được rất tốt, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Võ Hạ Uyên: “Chào thím út.” Võ Hạ Uyên nhanh chóng bình tính lại: “Chào cháu.” ý Võ Hạ Uyên không ngờ Trương Thiên Định lại có thể chịu đựng như vậy, rõ ràng trước đây chuyện gì anh ta cũng phải làm quá lên, cô thực sự lo rằng hôm nay anh ta sẽ nổi điên rồi chửi mắng, phá hủy mọi chuyện.

Bầu không khí có chút kỳ quái nên Võ Hạ Uyên tìm cớ đi vào nhà vệ sinh.

Cô rửa mặt một lát, sau khi cảm thấy bản thân đã hơi tỉnh táo lại thì cũng không dám chậm trễ quá lâu, ai ngờ vừa mới quay người đã bị một bóng dáng quen thuộc chặn lại.

“Võ Hạ Uyên!” Trương Thiên Định nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô.

h Từng dòng máu chảy trong người cô lập tức đông cứng lại, trong phút chốc bốc thẳng lên đỉnh đầu! Võ Hạ Uyên cố gắng hết sức tránh hai bàn tay đang chống hai bên của Trương Thiên Định ra, giữ một khoảng cách nhất định với anh ta: “Thả tôi ra.” Trương Thiên Định bật cười mỉa mai một tiếng: “Cô còn giả vờ với tôi sao? Võ Hạ Uyên, cô cũng thật là lợi hại, mới quay đầu một cái đã cấu kết với chú tôi, uổng công tôi còn tưởng rằng cô…” Anh ta nói xong thì lập tức chìm vào một mảnh yên lặng.

“Tại sao cô lại cấu kết với Trương Tấn Phong? Chú ấy đúng là có tầm mắt nhìn xa trông rộng đáng ngạc nhiên đấy.’ Trương Thiên Định lại hỏi, thậm chí giọng điệu anh ta còn có chút châm chọc mỉa mai: “Mẹ tôi đã giới thiệu bao nhiêu người nổi tiếng như vậy mà chú ấy đều chướng mắt, thế mà lại đồng ý kết hôn với cô.” Trương Thiên Định nắm chặt lấy cằm của Võ Hạ Uyên: “Tôi thật không dám tưởng tượng cô và chú ấy có thể làm cái gì trên giường nữa.” Từ ngữ bẩn thỉu và lạnh lùng đâm thẳng vào trái tìm cô đến mức máu me đầm đìa, Võ Hạ Uyên cắn răng không nói lời nào.

Cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa thì sự thật chính là Trương Thiên Định đã kết hôn với con gái nhà họ Huỳnh, còn cô thì trở thành cô hai của anh ta.

“Thả tôi ra!” Võ Hạ Uyên thầm hạ quyết tâm đẩy Trương Thiên Định ra: “Là do trước đây anh không quan tâm tôi!” Cô cố nén nước mắt, lặp lại một lần nữa: “Là do trước đây anh không quan tâm tôi!” Trong mắt Trương Thiên Định thoảng qua một tia bão tố, đó là một mảng đen kịt sâu thằm mà Võ Hạ Uyên nhìn không thể hiểu nổi.

Bỗng nhiên anh ta bật cười một tiếng, vẻ mặt giễu cợt xoa xoa ngón tay mà Võ Hạ Uyên vô tình chạm vào, sau đó quay người rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Trương Thiên Định hoàn toàn biến mất, Võ Hạ Uyên mới thả lỏng dựa người vào tường. : “Không thoải mái sao?” Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng hỏi thăm của Trương Tấn Phong.

Võ Hạ Uyên khẽ giật mình rồi đứng lên, anh đến đây lúc nào thế? Thấy Võ Hạ Uyên lắc đầu, Trương Tấn Phong tiếp tục nói: “Trương Thiên Định vừa mới từ đây bước ra ngoài, sao vậy, hai người quen nhau à?” Võ Hạ Uyên vô thức phủ nhận: “Không quen biết!”

Chương 6: Làm trò cười Nhưng Trương Tấn Phong cũng không phải người ngu xuẩn như vậy, anh khẽ nhướng mày: “Nhưng mà tôi còn nhớ rõ, chúng ta đã phát sinh quan hệ trong lễ đính hôn của Trương Thiên Định rồi.” Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Tôi thật sự không biết” Vừa dứt lời, cô đột nhiên trừng tròn mắt.
Trương Tấn Phong cách cô rất gần, gần đến mức Võ Hạ Uyên có thể nhìn rõ hàng mi mảnh mai cùng đôi mắt đẹp không cách nào tả được của anh. Nhưng người đàn ông không tiến gần thêm bước nào nữa, chỉ là giúp cô đứng vững mà thôi.
“Có cần gọi bác sĩ gia đình tới không?” Trương Tấn Phong cẩn thận nhìn Võ Hạ Uyên: _ “Sao mặt cô đỏ thế? Có phải phát sốt rồi không?” “Không sao.” Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng mất mặt, cô không thể nói là vừa bị anh làm 6 phiền được.
Trương Tấn Phong gật gật đầu: “Vậy thì đi thôi.” Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy người đàn ông này giống như một đám Sương mù màu đen. Anh và Trương Thiên Định là chú cháu, nhưng lại không chênh nhau bao nhiêu tuổi cả.
Trương Thiên Định là một cậu ẩm được sình ra từ một gia đình vinh hoa phú quý, yêu cái gì thích cái gì thì toàn bộ đều viết rõ trên mặt, thích xem thường người khác, lại thích người khác làm theo ý mình, càng thích được người khác vây quanh. Nhưng Trương Tẩn Phong giống như là cách xa ngàn dặm với thế giới của cậu ta, anh giống như một vị vua đứng lằng lặng giữa vùng núi xa tuyết dày, ở anh lộ ra dáng vẻ vừa nghiêm nghị vừa cao quý. Anh chỉ cần khẽ động một cái là tất cả đất núi đều chuyển động theo.
Người đàn ông như vậy… Võ Hạ Uyên khẽ thở dài, cô thật không dám nghĩ tới cuộc sống Sau này.
Khi họ trở về thì Trương Phúc đã lên lầu nghỉ ngơi rồi. Chị dâu của Trương Tấn Phong hỏi với ý tứ rất sâu xa: “Tất cả các cô gái con nhà giàu sang phú quý ở Cần Thơ này tôi đều biết cả, cũng không nhớ có cô nào như Võ Hạ Uyên đây nhỉ?” Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong không ø có ý giải vây cho cô nên cô tự cười nói: “Em là người rất bình thường, không liên quan gì đến -‘ những cô gái con nhà giàu sang phú quý mà chị dâu vừa nhắc tới cả.” “Ồ” Người phụ nữ thể hiện vẻ mặt dường như đã hiểu, Trương Thiên Định như có như không “Ha” một tiếng. Người phụ nữ lại lẩm bẩm: “Có thật là chú kết hôn rồi không?” Một tiếng “Bộp” dòn tan vang lên, chiếc cốc trong tay Trương Thiên Định rơi xuống mặt đất.
Anh ta nhìn chằm chằm mọi người, giống như vẫn không hiểu chuyện gì: “Cái gì kết hôn?” “Chú con kết hôn rồi.“ Người phụ nữ cười rất thoải mái: “Đứa nhỏ này, trên đường mẹ đã nói với con rồi, con ngủ say đến mức không nghe thấy chuyện gì à.
Võ Hạ Uyên cảm thấy cô ta vui đến mức không bình thường.
“Thân phận và địa vị không quan trọng,…
quan trọng vẫn là hai người hòa thuận với nhau.
Nói Võ Hạ Uyên không có tiền cũng chẳng sao cả, Tấn Phong đã nắm gần như toàn bộ huyết mạch của nhà họ Trương, nuôi cô ấy cả đời cũng thừa đủ rồi” Người phụ nữ khi nhắc đến hai từ “huyết mạch” thì lời nói lập tức trở nên thô bạo, trong mắt hiện ra một tia hận ý lạnh lùng.
“Làm sao, thím hai của cậu mang thai cậu không ngạc nhiên sao?“ Trương Tấn Phong bình tĩnh nhìn Trương Thiên Định.
Trương Thiên Định không biết tại vì sao lại cảm thấy khó thở. Cậu ta đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Tôi phải kinh ngạc cái gì? Trương Tấn Phong, với thân phận của chú không lấy một cô gái con nhà giàu sang phú quý mà lại lấy một cô gái như thế này. Cô gái như thế này… Cậu ta nghiến răng nghiến lợi cố tìm ra một từ để hình dung: “Con gái của một gia đình nhỏ? Chú vẫn thật sự cho rằng tất cả mọi thứ của nhà họ Trương là của chú sao? Không mượn thế lực bên ngoài mà có thể đứng vững gót chân sao? Đừng _ quên có rất nhiều thứ trong tay chú là của bố tôi” Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc và hốt hoảng, tự hỏi tại sao Trương Thiên Định lại kết nối hai việc này với nhau.
› Người phụ nữ mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Trương Thiên Định, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chú Tấn Phong đừng để bụng, Trương Thiên Đinh cũng vì lợi ích của gia đình này mà thôi. Bồ đã đưa tất cả mọi thứ mà ông nội để lại cho chú chăm lo bảo vệ, chúng tôi đương nhiên tin tưởng chú rồi.” Võ Hạ Uyên xoa trán, cô thật sự không muốn nghe bí mật của những gia tộc lớn như thế này.
Trương Tấn Phong trầm mặc nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi và Hạ Uyên về trước.
Cô ấy mang thai nên sức khỏe không được tốt.” Thần sắc của Trương Thiên Định và người _ phụ nữ kia trông hơi đáng sợ.
Chương trước Chương tiếp
Chương 7: Tôi đã kết hôn, xin tự trọng giùm!
Có thể thấy, quan hệ giữa Trương Tấn Phong và Trương Thiên Định đang rất căng thẳng. Sau khi rời khỏi khu nhà họ Trương, Võ Hạ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại bị một người đàn ông nắm lấy cổ tay.
, Trương Tấn Phong nhíu mày: “Cô tính đi À đâu?” Võ Hạ Uyên vô thức đáp lại: “Thuê xe.” Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Chúng ta đã kết hôn, cô không về nhà cùng tôi lại muốn đi – chỗ nào nữa?” Võ Hạ Uyên bất ngờ: “Anh, ý của anh là để tôi đến nhà anh à?“ Rõ ràng hôm nhận giấy chứng nhận kết hôn anh còn rất bài xích cơ mà.
Trương Tấn Phong khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ không cho phép từ chối của anh, Võ Hạ Uyên đành cam chịu đì đến khu An Đàm xa hoa ở thành phố Hồ Chí Minh với Trương Tấn Phong.
h Căn biệt thự không những lớn mà còn rất ) đẹp, đám người giúp việc vô cùng tôn trọng Võ Hạ Uyên. Nhưng chân cô cứ như đang treo một quả tạ, không dám bước đi chút nào. Cô phải ở trong căn phòng rộng thênh thang, nơm nớp lo sợ ngủ một đêm.
Hôm sau tỉnh lại, Võ Hạ Uyên vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Trương Tấn Phong đang ăn sáng ở phòng bếp. Cô mang tâm trạng bồn chồn ngồi đối diện anh, ăn cháo mà cứ như đang uống nước ốc.
“Quán cà phê kia là nhà cô kinh doanh à?” Sau khi ăn xong, Trương Tấn Phong chợt hỏi.
“Ừ” Võ Hạ Uyên hơi hồi hộp.
“Hôm nay để tôi bảo người mang đồ đạc đến đây giúp cô.
“Không cần đâu.“ Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi, để tôi trở về tiện thể mang theo là được rồi.” Trương Tấn Phong nghe vậy thì cũng không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.
Thật ra Võ Hạ Uyên không muốn ở nơi này chút nào, cứ giống như đang ở tù vậy. Lại nói, quan hệ giữa cô và Trương Tấn Phong vừa ngượng ngập vừa lãnh đạm, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Võ Hạ Uyên đã hiểu ra được rất nhiều điều, có lúc thay vì phản kháng thì chúng ta nên thỏa hiệp.
Khi Võ Hạ Uyên đi đến một góc phố quen thuộc thì từ xa nhìn thấy một người đàn ông đang lén lút thập thò đứng trước cửa quán cà phê của mình. Trong lòng cô chợt dâng lên nỗi bất an, muốn tránh đi cũng không kịp nữa vì đối phương đã phát hiện ra cô mất rồi.
Người đó lập tức lao nhanh đến trước mặt Võ Hạ Uyên, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Sao, không muốn nhìn thấy anh mày à?” Võ Hạ Uyên mấp máy môi: “Đã nói rồi, tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Người đàn ông này tên là Phan Công Bảo, là anh trai trên danh nghĩa của cô. Lúc Võ Hạ Uyên mười hai tuổi thì được nhà họ Phan nhận nuôi, nhưng cuộc sống của cô ở đó lại tệ hơn cả khi ở cô nhỉ viện.
Võ Hạ Uyên biết rõ, nhà họ Phan muốn gả cô cho một kẻ có tiền giàu có, sau lại tính dùng sính lễ đó để cưới vợ cho Phan Công Bảo.
Để đạt được điều đó mà bọn họ lại chọn cho cô một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.
Võ Hạ Uyên thà chết không chịu, người nhà họ Phan nói rằng trừ khi Võ Hạ Uyên cũng đưa ra tiền sính lễ là sáu trăm mười hai triệu, nếu không thì buộc phải gả đi.
E Võ Hạ Uyên không còn cách.nào đành phải h bán một quả thận. Nhà họ Phan sẽ không quan tâm cô sống chết như thế nào, họ chỉ cần tiền mà thôi. Vì vậy, tiền bán thận là sáu trắm tám mươi triệu, toàn bộ bị bọn họ lấy đi hết.
Võ Hạ Uyên không thèm để ý, nhưng đổi lại, cô muốn được tự do.
Về sau, Võ Hạ Uyên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Phan, đã ba năm rồi cô chưa gặp lại Phan Công Bảo, cớ sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây? “Không sao, dù gì thì chúng ta cũng đã từng là anh em. Hôm nay anh trai muốn đến thăm em gái cũng không có gì quá đáng phải không?” Ánh mắt Phan Công Bảo dạo một vòng trên người Võ Hạ Uyên.
“Lâu rồi không gặp, em ngày càng xinh đẹp lên nhỉ.“ Nói xong anh ta định tiến lên sờ Võ Hạ Uyên.
Cô nhanh chóng lùi về sau một bước: “Tôi đã kết hôn rồi, xin tự trọng giùm!” Phan Công Bảo vô cùng mất hứng mà hừ một tiếng: “Được, tôi tự trọng ““- Anh ta nói xong thì chỉ quán cà phê của Võ Hạ Uyên: “Đó là quán em mở à? Không tệ, có thể chiếm được miếng đất ngon như vậy, chắc những năm nay kiếm được không ít tiền nhỉ? Sao, không định báo đáp nhà họ Phan chúng tôi một phần à?” Võ Hạ Uyên trừng to mắt, cô cảm thấy khiếp sơ trước độ vô liêm sỉ của người đàn ông này.
Chương 8: Đòi tiền mua xe

Võ Hạ Uyên giận đến nỗi phát run, cô nói: “Đến sáu trăm tám mươi triệu mà vẫn chưa đủ à? Nói trắng ra đây là toàn bộ số tiền bán thận của tôi đấy!” Phan Công Bảo vẫn cười rất tươi: “Công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, sao chỉ có thể gói gọn trong sáu trăm tám mươi triệu được chứ? Sắp tới anh sẽ mua xe, chắc cũng trên dưới ba trăm bốn mươi triệu, vậy nên em hãy tự nghĩ cách gì đó đi.” “Tôi không có tiền!” Võ Hạ Uyên lạnh giọng quát, cô sẽ không bao giờ cho phép những loại người này thoải mái đậu trên người cô hút máu như vậy! Nụ cười trên mặt Phan. Công Bảo dần chuyển lạnh, anh ta nói: “Được rồi, ngày nào anh cũng sẽ đưa mấy đứa bạn của anh tới tiệm em ngồi, để xem việc làm ăn của em có thể đi lên được hay không!” Lúc chuẩn bị đi, Phan Công Bảo còn cố tình vỗ vỗ bả vai Võ Hạ Uyên: “Nhớ Kĩ, ba trăm bốn mươi triệu, cho em một tháng.” Đến khi Phan Công Bảo đã rời đi được một lúc lâu rồi, Võ Hạ Uyên vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, tay chân cô lạnh chẳng khác gì người chết.
Thật sự không còn cách nào sao, cô không còn cách nào khác để làm đám sâu mọt này cút đi chỗ khác sao? Nếu là trước đây, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không ngại chuyện trở mặt thành thù với nhà họ Phan! Nhưng giờ cô còn có một đứa con, lại còn là vợ của Trương Tấn Phong nữa chứ.
Võ Hạ Uyên biết nếu để Phan Công Bảo và đám bạn của anh ta tới quán, thì chắc chắn quán của cô sẽ tan tành, anh ta là người nói được thì chắc chắn sẽ làm được, nhưng trong một tháng kiếm đủ ba trăm bốn mươi triệu… Cô tính qua loa, mấy tháng gần đây mới dần dần thu lại vốn, ngân sách của cô chỉ dao động tầm khoảng sáu mươi tám triệu, thật không còn cách nào nữa rồi, cô chỉ có thể quay lại làm nghề cũ thôi.
Ban ngày Võ Hạ Uyên kinh doanh quán cà phê, buổi tối sẽ làm công việc phiên dịch tiếng Đức. Phiên dịch chính là nghề cũ của cô, tiền mở cửa hàng cũng là tiền cô tích cóp từ việc làm phiên dịch.
Tuy nhiên, sau một tuần làm việc với cường độ cao, cơ thể Võ Hạ Uyên bắt đầu mệt mỏi, ăn không ngon nữa.
Hôm nay Võ Hạ Uyên có cảm giác chân tay cô bủn rủn như không còn chút sức lực nào vậy, ` dạ dày khó chịu kinh khủng, cô nằm nghiêng trên giường, xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: “Bé con, đừng nghịch nữa nha.” Cơn buồn nôn lại tìm đến cô, Võ Hạ Uyên định chạy vào toilet, nhưng cô chỉ vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cô đứng không vững, tay đưa ra chống vào cái tủ trên đầu giường theo bản năng, ly nước đặt trên tủ bị tay cô quệt qua lập tức rơi xuống nền đất, tạo thành tiếng “choang” vang dội. Sau đó, cô mất dần ý thức, ngất ngay tại chỗ.
Đến khi tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi nước sát trùng.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại, lập tức rơi vào đôi ` mắt sâu thẳm như đang muốn nhìn thấu cô của Trương Tấn Phong.
Cơ thể cô trở nên cứng đờ, đang lúc luống cuống không biết phải làm sao thì cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trương Tấn Phong: “Nếu cô không muốn có đứa con này, cô chỉ cần nói thẳng với tôi một câu là được. Hà tất gì phải tự làm khó mình như vậy?” Võ Hạ Uyên ngẩn người, cô lập tức giấy giụa ngồi dậy: “Con? Con bị làm sao?” “Nằm lại đi!” Trương Tấn Phong đè cánh tay của Võ Hạ Uyên xuống, chỉ nói ngắn gọn ba chữ khiến trong lòng cô càng thêm sợ hãi. Cô có thể nhìn ra được, người đàn ông này đã thực sự tức giận rồi.
“Con…’ Võ Hạ Uyên kiên trì dò hỏi.
“Bác sĩ nói có khả năng đứa trẻ này sẽ bị sinh non.” Mặt Trương Tấn Phong không thể hiện chút cảm xúc nào, anh ngừng lại một giây, sau đó hỏi: “Cô thiếu tiền sao?” Võ Hạ Uyên không trả lời, nếu anh đã hỏi như vậy thì chứng tỏ mấy ngày.nay cô làm gì anh đều biết hết rồi.
“Không, tôi làm là vì con thôi. Tôi muốn tương lai con mình sẽ có một cuộc sống thật tốt.” Võ Hạ Uyên miễn cưỡng cười trừ một tiếng, cảm thấy may mắn vì bản thân đã sống sót sau tai nạn, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thật may quá, con vẫn còn ở đây.
Từ đáy mắt Trương Tấn Phong hiện lên vẻ châm chọc, anh nói: “Không lẽ tôi đối xử tệ với con mình lắm sao?” hết, cô không muốn dày vò bản thân thêm nữa.
Đợi đến khi có tiền rồi cô nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe mình thật tốt, Võ Hạ Uyên thầm hạ quyết tâm.
Đêm đó, cô xuất viện rồi quay về biệt thự, Võ Hạ Uyên nằm trong phòng, lúc sau Trương Tấn Phong cũng đẩy cửa đi vào.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, từ người anh toát lên khí chất điểm tĩnh lạnh lùng, có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có mình anh có khí chất mê người ấy.
Võ Hạ Uyên sợ tới mức đứng bật dậy, đầu gối va phải ngăn tủ, thế nên cô đứng khom người, vừa xoa Xoa đầu gối vừa hỏi: “Anh có việc gì sao?” Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn đầu gối Võ Hạ Uyên, sau đó không do dự gì chỉ về phía giường, nói: “Bác sĩ nói tình trạng hiện giờ của cô vẫn chưa được ổn định, nên mấy ngày tới tôi phải ngủ cùng cô để bảo đảm.” Võ Hạ Uyên không còn lời gì để nói. Đúng lúc này, Trương Tẩn Phong đặt một thẻ ngần hàng vào lòng bàn tay cô, anh nói: “Là do tôi vô ý, dù nói thế nào đi nữa thì cô cũng là vợ của tôi, cô cầm lấy số tiền này mà tiêu xài, nếu không đủ thì cứ nói với tôi.” Võ Hạ Uyên ngây ngốc nhìn Trương Tẩn Phong rời đi, cô cầm tấm thẻ ngần hàng lên xem, trên đó có giấy note ghì thẻ trị giá sáu trầm tắm mươi triệu.
Võ Hạ Uyên không bao giờ nghĩ rằng cô sề dùng tiền của Trương Tấn Phong, bởi vì cô biết có một ngày anh và cô sẽ mỗi người một ngà, _ cho nên cô không muốn mắc nợ anh. Nhưng giờ cô không còn cách nào nữa rồi, đứa nhỏ là trên
Chương 9: Tát cô một bạt tai
Nhịp tìm đột nhiên tăng nhanh, mặt Võ Hạ Uyên đỏ bừng lên: “Ngủ với tôi?” Những lời này thật sự được Trương Tẩn Phong nói ra, anh thờ ở nói: “Bố tôi rất quan tâm đứa bé này.” Võ Hạ Uyên cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, hoá ra là vì đứa bé…
Võ Hạ Uyên tắt đèn, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Trương Tấn Phong, nghe tiếng hít thở kéo dài đều đều của anh, nỗi sợ hãi trong lòng mấy ngày liên tiếp trong phút chốc biến thành bình yên. Cô không thể không thừa nhận, sức mạnh của Trương Tấn Phong luôn có thể khiến người khác an tâm.
Đến đêm, bụng dưới lại truyền đến cơn đau nhức quen thuộc, tay chân lạnh đến mức Võ Hạ Uyên rất muốn cuộn mình lại, nhưng trong tiềm thức cô lại sợ làm con mình bị thương.
Đúng lúc này, phần bụng của cô bỗng nhiên được phủ lên một tầng ấm áp, xuyên qua làn da chạm thẳng vào đáy lòng.
Không tự chủ được, Võ Hạ Uyên bất giác cọ xát vào nguồn nhiệt, có cảm giác sự mềm mại sau lưng hình như cứng lại trong chốc lát, sau đó lại thả lỏng ra.
Một đêm này khó mà được ngủ yên giấc.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Trương Tấn Phong.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Võ | Hạ Uyên, người đàn ông từ từ mở mắt, trong mắt là một mảnh yên tĩnh sâu thằm, anh vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn khàn, có chút không kiên nhẫn nói: “Đứng dậy?” Lúc này Võ Hạ Uyên mới giật mình, nhận ra bản thân đang gối đầu lên cánh tay của Trương Tấn Phong.
“Thật xin lỗi” Võ Hạ Uyên cuống quýt ngõ dậy, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn yêu kiều.
Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn chằm chằm hành động của Võ Hạ Uyên, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi hi vọng cô có thể thận trọng một chút, đừng có chủ động giống tối qua nữa.” Võ Hạ Uyên quấn chặt quần áo, nói: “Tôi chỉ sợ lạnh thôi.” Sau ngày hôm đó, có một sự thay đổi rất nhỏ đã xảy ra giữa Võ Hạ Uyên và Trương Tẩn “Phong.
Thời hạn một tháng nhanh chóng qua đì, quả nhiên Phan Công Bảo đã xuất hiện ở trước cửa tiệm cà phê của Võ Hạ Uyên.
“Thế nào rồi?” Anh ta cà lơ phất phơ hỏi thăm cô.
“Đây là ba trăm triệu.” Võ Hạ Uyên đưa cho anh ta một chiếc thẻ ngân hàng: “Tôi mở tiệm này chưa được lâu, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là toàn bộ gia sản của tôi.” Phan Công Bảo vươn tay ra định lấy, nhưng Võ Hạ Uyên lại lập tức rút về: “Đưa số tiền này cho anh, sau này tôi sẽ không còn liền quan gì đến nhà họ Phan nữa. Các người nuôi tôi năm năm, trong thời gian đó tôi đã làm rất nhiều việc – cấp gia đình, nên cũng sớm trả hết nợ rồi, nếu như anh muốn lấy thì phải giữ lời hứa, sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu anh còn muốn dây dưa..” Võ Hạ Uyên khẽ cười một tiếng: “Thì tôi lập tức chuyển nhượng tiệm cà phê lấy tiền rời khỏi Cần Thơ, bảo đảm các người sẽ không bao giờ tìm thấy được.” Phan Công Bảo nheo mắt lại: “Em đang uy hiếp anh sao?” “Đúng vậy.” Võ Hạ Uyên không chút do dự đáp.
Lại nói bảy phần mới đáng tin, nếu như hôm nay Võ Hạ Uyên đưa cho Phan Công Bảo đủ ba trăm bốn mươi triệu, thì có lẽ anh ta sẽ cho rằng Võ Hạ Uyên rất thoải mái, chắc chắn sau này sẽ lại tiếp tục đến.
Phan Công Bảo nhếch môi cười một tiếng: “Được!” “Anh viết giấy cam đoan đi.” Võ Hạ Uyên yêu Phan Công Bảo làm tất cả mọi thứ vì tiền, lúc này lập tức viết một tờ giấy cam đoan đưa cho Võ Hạ Uyên rồi cầm tiền rời đi. Nhưng nhìn bóng lưng của anh ta, lại nghĩ đến ánh mắt lúc anh ta rời đi, Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. – Một buổi chiều nọ, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xông vào tiệm cà phê, Võ Hạ Uyên tươi cười tiến lên tiếp đón, ai ngờ người ừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì ánh mắt lập tức trở nên vô cùng tức giận, giơ tay tát vào mặt cô một cái bạt tai.
Võ Hạ Uyên bị cô ta đánh, cả người lảo đảo, bên tai không ngừng có tiếng vù vù, sau đó mơ hồ nghe thấy người phụ nữ mắng to: “Đồ đê tiện vô liêm sỉ! Cô dám quyến rũ chồng tôi sao?” Đầu óc Võ Hạ Uyên hết sức choáng váng, người phụ nữ này đang nói cô quyến rũ ai cơ? Võ Hạ Uyên chậm rãi đứng dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với những khách hàng trong tiệm cà phê rằng lần này được miễn phí, có chút việc gấp xin bọn họ rời đi.
Người phụ nữ lại nắm lấy cánh tay của Võ Hạ Uyên, luyên thuyên nói không ngừng: “Cô đang sợ cái gì vậy? Đồ không biết xấu hổ, chuyện như vậy cô đã dám làm còn sợ mất mặt sao? Đúng lúc để cho tất cả mọi người nhìn thấy cô là loại người như thế nào! Tôi xem ai còn dám đến tiệm của cô uống cà phê nữa!”
Chương 10: Kết hôn rồi thì đàng hoàng một chút
Tuy rằng cô ta nói như thế, nhưng người trong quán cà phê đã nhanh chóng đi hết rồi.
Võ Hạ Uyên nâng gò má nóng hổi của mình lên, nhẹ giọng mở lời: “Chồng cô là người nào vậy?” Vẻ mặt của người phụ nữ khinh thường: “Còn giả bộ cái gì nữa? Cô còn dám mua xe cho Phan Công Bảo, cô cho rằng tôi vì chút tiền đó mà tôi sẽ sợ cô ư?“ Cô ta là vợ của Phan Công Bảo? | “Chính chồng cô đã lấy lý do nhà họ Phan đã nuôi tôi năm năm để đòi tiền tôi, chúng tôi cũng thỏa thuận xong rồi. Sau khi nhận số tiền đó xong thì tôi sẽ không còn dính dáng gì đến nhà họ Phan nữa” Võ Hạ Uyên lấy trong túi ra tờ giấy cam kết mà Phan Công Bảo đã viết trước đó, “Tự cô nhìn đi” Ai ngờ người phụ nữ xem xong thì trực tiếp xé nó đi, Võ Hạ Uyên đi đến đoạt lại thì bị đẩy ra, h cô ta chỉ vào mũi Võ Hạ Uyên mắng: “Hóa ra là ả lằng lơ cô sao? Trước khi kết hôn với Phan Công | Bảo tôi có nghe nói về cô, cô rất thích quyến rữ anh của mình à? Hôm nay còn dùng cách thức hèn hạ này nữa?” Cô ta xé tờ giấy cam kết, ném lên người Võ Hạ Uyên: “Đi chết đi, thật chướng mắt!” Võ Hạ Uyên nghìn lần vạn lần không ngờ mình sẽ bị quật ngược lại.
Phía dưới bụng có một chút đau âm Ïỉ, cô chống xuống bàn để đứng vững: “Tôi không có nói dối, nếu không tin thì cô có thể tìm Phan Công Bảo để đối chứng với tôi.” “Đối chứng cái gì mà đối chứng?“ Người phụ nữ hùng hổ: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám phá hoại hôn nhân của tôi, tôi, tôi sẽ cho người đập cái tiệm này của côi” Đợi người phụ nữ hung dữ rời đi rồi, Võ Hạ Uyên nhịn không được co quắp người ngồi xuống đất.
Xem ra bây giờ Phan Công Bảo mượn danh người nhà họ Phan để đòi tiền cô, nhưng vợ anh ta không biết nghĩ gì mà lại cho rằng cô bao nuôi Phan Công Bảo, muốn phá hoại gia đình của cô ta.
Võ Hạ Uyên cười nhạo thành tiếng, cô muốn nuôi cũng không nuôi cái đồ vô dụng này đâu.
Giấy cam kết bị xé tan tành, hoàn toàn không thể dán lại được, cô lo nếu Phan Công Bảo lại tìm tới thì trong tay cô cũng không có gì để ngăn tên kia giở trò được nữa.
Do người khó chịu nên Võ Hạ Uyên đóng cửa sớm và đi về nhà.
Sau khi trở về, cô trèo trên giường, mơ mỡ màng màng ngủ mất, không. biết Trương Tấn Phong đã vào từ lúc nào.
Người đàn ông không chút do dự, xốc chăn lên, lạnh lùng nói: “Ngủ đủ rồi, mau dậy đi!” Võ Hạ Uyên bị đánh thức, đầu đau muốn vỡ ra, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Sao thế?” Trương Tấn Phong nắm lấy cằm của Võ Hạ Uyên, anh nhìn cô từ trên cao xuống, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Cửa nhà họ Trương rất cao, nếu cô đã tốn rất nhiều công sức để gả vào thì nên đàng hoàng đi. Võ Hạ Uyên, cái sừng này Do người khó chịu nên Võ Hạ Uyên đóng cửa sớm và đi về nhà.
Sau khi trở về, cô trèo trên giường, mơ mỡ màng màng ngủ mất, không. biết Trương Tấn Phong đã vào từ lúc nào.
Người đàn ông không chút do dự, xốc chăn lên, lạnh lùng nói: “Ngủ đủ rồi, mau dậy đi!” Võ Hạ Uyên bị đánh thức, đầu đau muốn vỡ ra, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Sao thế?” Trương Tấn Phong nắm lấy cằm của Võ Hạ Uyên, anh nhìn cô từ trên cao xuống, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Cửa nhà họ Trương rất cao, nếu cô đã tốn rất nhiều công sức để gả vào thì nên đàng hoàng đi. Võ Hạ Uyên, cái sừng này Uyên tun rấy một hồi. “Đúng là tôi để ý đứa nhỏ xà nhưng mà nếu nó có một người mẹ không “ê liêm sỉ, tôi thà rằng không để nó đến với cối đời này” “Không phải vậy!” Võ Hạ Uyên kêu lên một tiếng, đè cổ tay của anh lại, “Đây là con của anh, “Một người phụ nữ dựa vào con để được tiến vào nhà giàu thì lời nói ra có bao nhiêu độ tìn ậy dây?“ Trong bóng tối, rốt cuộc Trương Tẩn long cũng kéo lớp ngụy trang xuống, lộ ra sự ¡nh mẽ đối với Võ Hạ Uyên.
òn cách nào, Võ Hạ Uyên chỉ đành phải nói lý do vì sao Phan Công Bảo tìm đến mình cho anh nghe, đồng thời cũng đợi anh có thể tỉn tưởng mình.
Người đàn ông yên lặng nghe, mãi cho đến khi Võ Hạ Uyên nói xong thì vẻ mặt cũng không có một chút thay đổi.
Trong lòng Võ Hạ Uyên nhất thời có một tia hụt hẵng.
“ anh, Trương Tấn Phong cũng không thèm khách sáo, đồng thời anh không nói thêm câu nào với cô nữa.
Nghe tiếng đóng cửa, Võ Hạ Uyên tự cười chế nhạo mình. Quả nhiên, anh vẫn không để ý đến cô, chỉ cần cô không làm xấu mặt mũi của nhà họ Trương là được, đối với anh thì cô chỉ là môt vât trang trí mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang