‘Võ Hạ Uyên nhịn một hồi lâu cuối cùng vẫn chịu không nổi: “Cô muốn chết ư?”
Bùi Tố che môi cười nhẹ.
“Cô Trương đây là chỗ của tôi, cô nên nghĩ kĩ rồi hãng nói tiếp, nơi này của tôi không phải là đèn cạn dầu, mặc kệ hôm nay cô đến đây để làm gì nhưng một khi bị truyền ra ngoài thì thanh danh của cô nhất định sẽ bị mất sạch”
Bùi Tố tự đắc.
‘Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô sẽ không làm vậy vì cô biết rõ thân phận, nên cô biết tôi có thể làm những gì. Đến lúc đó dù mấy người có đứng chắc cỡ nào tôi cũng có thể kéo mấy người xuống nước chung, cùng lắm thì cá chết lưới rách, lúc đó nơi này của cũng đừng hòng mở nữa”
Bùi Tố chế nhạo: “Tổng giám đốc Trương còn thích cô sao?”
“Anh ấy đương nhiên còn” Võ Hạ Uyên không chút do dự.
Bùi Tố thất thần trong giây lát vì câu nói này.
“Cô Trương nơi này tôi chỉ kinh doanh ba loại nhu cầu” Bùi Tố tiếp tục hút thuốc: “Loại thứ nhất, kinh doanh về nhu cầu đàn ông, loại thứ hai về tiền và loại thứ ba kinh doanh tin tức: Võ Hạ Uyên cười: “Tôi chọn loại thứ ba.”
Bùi Tố lắc đầu, bình tĩnh lắc lư một chân: “Cô Trương cho dù cô chọn loại thứ ba thì giao dịch cũng không thành. Tôi sẽ không tiết lộ tin tức của khách hàng”
Theo những gì Bùi Tố cảm thấy là những thứ Võ Hạ Uyên có thể đưa cho cô ta vào lúc này có giá trị kém hơn nhiều so với những chứng chỉ bất động sản ở khu nhà cũ của nhà họ Trương.
“Nhưng cô Trương nể mặt Tổng giám đốc Trương tôi có thể nhắc nhở cô một chút” Bùi ‘Tố chậm rãi nói: “Phùng Ngọc Chi còn sống một ngày thì trong tương lai nhà họ Trương sẽ không được yên ổn”
Võ Hạ Uyên biết rằng Phùng Ngọc Chi đã đánh tráo vài món đồ của nhà họ Trương.
Trước khi đi, Võ Hạ Uyên đặt lên bàn một tấm thẻ vàng: “Tôi lập lại lần cuối, là tôi mua tin tức của cô không liên quan gì đến chồng tôi.
Bùi Tố ngón tay mảnh khảnh xoay người cầm tấm thẻ vàng: “Chỉ giỏi nói vậy.”
Trần Anh Thư không khỏi hỏi Bùi Tố: “Cô mua bộ sườn xám này ở đâu vậy?”
Bùi Tố : “Tôi tự mình làm”
Trần Anh Thư ánh mắt sáng lên lên: “Cô có thể làm cho tôi một bộ được không? Bộ sườn xám này thật sự rất đẹp”
Bùi Tố cười nói: ‘Khó có được một cô gái có thể đánh giá cao tay nghề của tôi như vậy, lần sau tới đây tôi sẽ giúp cô làm một cái”
“Được, được” Trần Anh Thư gật đầu, bước ra cửa đáp: “Hay là lần sau cô đi uống rượu với tôi đi bao nhiêu tiền cũng được, tôi thấy cô còn đẹp hơn mấy tên đàn ông đó”
Bùi Tố sửng sốt, sau đó cười sảng khoái.
“Bà chủ để bọn họ đi như vậy có ổn không?”
“Bằng không thì làm thế nào?” Bùi Tố nghịch thẻ vàng trong tay, gương mặt không rõ biểu cảm: “Ông có biết đó là ai không? Cô ta nếu ở đây mà mất cộng long cộng tóc nào thì tiệm của chúng ta đừng hòng mở nữa. Vê phần Phùng Ngọc Chị, từ lâu tôi đã nghe nói rằng bà ta có mâu thuẫn với Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên rõ ràng đến đây để bắt bài. Hai phía chúng ta không có mâu thuần.
Hơn nữa, tôi đã tiết lộ đủ thông tin cho Võ Hạ Uyên . Nếu cô ta đủ thông minh thì nên biết làm gì”
“Haha, bà chủ nơi này đối với khách thật nhiệt tình” Trần Anh Thư khi đi ra ngoài cửa vẫn nói về Bùi Tố .
Võ Hạ Uyên liếc nhìn cô ấy một cái: “Tớ thấy là cậu đang nghĩ đến sườn xám của cô ta thì đúng hơn” Không còn cách nào khác tất cả cùng bởi vì Trần Anh Thư có sở thích rất đặc biệt với váy: “Cậu không thấy sao? Cô ta là bà chủ thực sự ở đây”
“Lúc nấy cô ta không nói thì làm sao bây giờ?”
“Không sao” Võ Hạ Uyên kiên định: “Bà chủ nơi này tâm tư sâu xa. Cô ta nhất định sẽ nhận lại được chút tiền hoa hồng từ Phùng.
Ngọc Chi . Tớ sẽ chờ ngày Phùng Ngọc Chi gặp nạn”
Một tuần sau, Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư lại đến chỗ của Bùi Tố, lần này không còn dài dòng nữa Bùi Tố đích thân tiếp đãi bọn họ.
Trần Anh Thư nóng lòng muốn thay bộ sườn xám mà Bùi Tố đưa cho, đi tới đi lui không ngừng khoe khoang: “Đẹp không?”
“Cũng được” Võ Hạ Uyên từ đáy lòng cảm thán, tay nghề của bà chủ thật sự không phải †ầm thường, sau này dù không làm nghề này thì cũng có thể mở một tiệm sườn xám là đủ để ăn no mặc ấm.
Bùi Tố từ bên hông lấy ra một xám trăng, đưa cho Võ Hạ Uyên : cô Trương “
“Tôi cũng có?”
Bùi Tố cười duyên: “Đương nhiên rồi đâu thể để cho cô đến đây vô ích”
“Tôi sẽ trả tiền, không đồ của cô cũng không tốt” Võ Hạ Uyên không chút xấu hổ nói Bùi Tố gật đầu: “Không sao người kinh doanh và khách hàng đều như nhau, điều chỉ tiền vào đồ v: ‘Võ Hạ Uyên nghe vậy có chút không vui giọng điệu liền thay đổi: “Vậy cám ơn cô Bù Bùi Tố ngồi ở trên sô pha như rắn nước, nhẹ nhàng hít khói, toàn thân bị khói bao phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ.
“Chị Tố có khách quý đến” Một người đàn ông bước vào gõ cửa với vẻ mặt kỳ quái Võ Hạ Uyên cảm giác được người đàn ông sườn ây là của liếc chính mình một cái.
“Ai?” Bùi Tố hỏi.
Người đàn ông tránh sang một bên, một thân hình cao lớn trẻ tuổi bước vào, Võ Hạ Uyên “cọ” một cái ngay lập tức đứng phắt dậy.
Trương Tấn Phong nhìn căn phòng một vòng, ánh mắt nhẹ rơi vào Võ Hạ Uyên: “Em tới đây cùng Trần Anh Thư thử quần áo?”
Võ Hạ Uyên cầm lấy sườn xám trắng của Bùi Tố lên: “Vâng!”
“Có lẽ đây là Tổng giám đốc Trương đúng không?” Bùi Tố híp mắt: “Anh so với trên TV còn đẹp trai hơn nhiều”
Võ Hạ Uyên cau mày: “Đừng nhìn có nhìn lung tung!”
Bùi Tố khiến cho từ đáy lòng của Võ Hạ Uyên sinh ra một cảm giác nguy cơ, đó là bởi vì đối phương quá mức đẹp, đây là do linh cảm của cô nói cho cô biết Trương Tấn Phong xem xét lời nói của Võ Hạ Uyên , trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười.
Bùi Tố giật mình, hầu hết đàn ông sẽ không thể kiềm chế khi nhìn thấy cô, nhưng Trương Tấn Phong rất bình tĩnh thậm chí còn không nhìn vào cô một chút.
Bùi Tố không ngại làm tình cùng Trương Tấn Phong , bởi vì cô không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nếu không cửa tiệm này của cô đã không được mở, nếu có thể trèo lên Trương Tấn Phong giường, thỏa mãn được nhu cầu của nhau. Cô ấy có thể tiến xa hơi Bùi Tố sẽ không có tình cảm không cần thiết với bất kỳ ai, cô chỉ cần tiền.
Tuy nhiên Bùi Tố thở dài Trương Tấn Phong thực sự là một người đàn ông hiếm có, con đường này không dễ dàng rồi.
Mãi cho đến khi Trương Tấn Phong đi tới trước mặt mình, Võ Hạ Uyên mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh biết em ở đây?”
“Em không biết xấu hổ còn nói” Trương Tấn Phong hơi trầm mặt xuống: “Anh đã gọi điện cho người phụ trách của vài khu mua sắm, họ nói rằng em không hề đi mua sắm, em lại không nhận điện thoại anh gọi. Anh chỉ Võ Hạ Uyên vội vàng lấy điện thoại ra xem qua: “Yên lặng”
Bùi Tố nhìn tình cảm của hai người họ, cảm thấy thật thú vị: “Có vẻ như Tổng giám đốc Trương không ngạc nhiên khi đến cửa hàng của tôi”
“Đây là nam quán” Anh nói một cách gay gắt: “Tôi biết nhiều hơn những gì cô nghĩ”
Tại góc nhìn của Bùi Tố , Trương Tấn Phong ra mặt so với Võ Hạ Uyên rất có tác dụng và cô nhanh chóng tính toán trong đầu: “Phùng Ngọc Chỉ ở chỗ của tôi để lại một món đồ, Tổng giám đốc Trương có muốn xem thử?”
“Tôi không có hứng thú” Trương Tấn Phong gắt gao nắm Võ Hạ Uyên tay: “Không còn sớm nữa chúng ta về thôi”
“Xem ra em cũng rất muốn ăn đòn, chờ anh gọi điện cho anh trai” Trương Tấn Phong đi ra ngoài liền trách mắng Trần Anh Thư ủy khuất: “Đừng, em đến đây cũng vì sự dụ dỗ của Võ Hạ Uyên thôi mà”
‘Võ Hạ Uyên đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn về phía bên trái một cái phương hướng: “Đó là Phùng Ngọc Chỉ đúng không?”
Trương Tấn Phong và Trần Anh Thư đồng thời nhìn theo.
Người phụ nữ khoác tay người đàn ông bước lên xe, người đàn ông mặc áo trắng quần tây đen độc nhất vô nhị của cửa hàng Bùi Tố , trước khi lên xe, anh ta còn chu đáo đỡ đầu người phụ nữ, người phụ nữ đỏ mặt, rụt rè ngồi xuống.
Mà khuôn mặt bên đó không cần nhìn kỹ, không cần nghi ngờ chính là Phùng Ngọc Chí Trần Anh Thư lẩm bẩm nói: “Không chỉ vay sáu trăm triệu, bà ta còn bắt đầu sử dụng cái dịch vụ này…”
Trương Tấn Phong trầm thấp nói: “Ti tiện”