Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Hạ Uyên nghe thấy giọng của Trương Tấn Phong, nét cười trên khuôn mặt chậm rãi biến mất. Trông thấy thế, lửa giận trong lòng Trương Tấn Phong càng dữ dội hơn.

Anh cố gắng kìm nén cơn giận, định đuổi Lê Thành Danh đi rồi mới nói chuyện tử tế với Võ Hạ Uyên.

Nhưng Lê Thành Danh cũng không dễ đổi phó như trước. Có vẻ sau khi biết chuyện Võ Hạ Uyên quyết tâm ly hôn, anh ấy đã tràn đây sức mạnh. Lê Thành Danh nở nụ cười lễ độ: “Cà phê mà Hạ Uyên pha rất ngon. Vừa hay dạo này tôi đang rảnh, có thể thường xuyên đến đây ngồi một chút.”

Câu nói này tràn ngập sự khiêu khích. Quả nhiên Trương Tấn Phong không kìm chế được nữa, trong mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo. Anh bỗng nghiêng đầu mỉm cười, sức uy hiếp đáng sợ tràn ngập quán cà phê.

Dáng vẻ này của anh khiến Võ Hạ Uyên cũng phải e dè, cô biết chắc chắn Trương Tấn Phong đang vô cùng tức giận, bèn lạnh nhạt nói: “Anh Thành Danh, anh về trước đi.”

“Khỏi cần” Lê Thành Danh cười với Võ Hạ Uyên: “Em đừng sợ, có anh đây rồi”

Võ Hạ Uyên thót tim, Lê Thành Danh cố ý làm thế sao?

Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã thấy một bóng đen chạy vút qua. Trương Tấn Phong đâm Lê Thành Danh ngã xuống đất, khí thế tàn nhẫn quanh người anh khiến Võ Hạ Uyên suýt chút nữa hét lớn. Cô che miệng, sững sờ nhìn Trương Tấn Phong.


“Xem ra việc làm ăn của tập đoàn An Phú quá suôn sẻ.” Trương Tấn Phong chỉnh lại cà vạt: “Nên anh mới dám động đến người của tôi nhỉ?”

Lê Thành Danh nằm trên đất, nửa ngày sau vẫn không có động tĩnh gì.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới phát hiện sự khác thường, định tiến lên xem xét tình hình nhưng lại bị Trương Tấn Phong kéo lại. Người đàn ông nhíu mày: “Giả vờ thôi.”

Võ Hạ Uyên hất tay anh ra: “Nhỡ nguy hiểm đến tính mạng thì sao?”

Khi thấy Võ Hạ Uyên cẩn thận lo lắng cho Lê Thành Danh, Trương Tấn Phong giận điên người!

Đồng thời anh cũng cảm thấy hơi ấm ức, cô có thể bao dung và quan tâm tất cả mọi người, trừ anh ra đúng không?

Trương Tấn Phong uể oải ngồi xuống, rút một điểu thuốc ra, thong thả hút.

Một bên mặt của Lê Thành Danh sưng vù, nhưng khi được Võ Hạ Uyên đỡ dậy, anh ấy vẫn nói với vẻ tỉnh bơ: “Không sao đâu.”

“Để tôi đưa anh đến bệnh viện nhé” Võ Hạ Uyên cầm túi xách trên bàn lên.

Lê Thành Danh nhìn khuôn mặt u ám của Trương Tấn Phong, anh ấy lắc đầu: “Không nghiêm trọng thế đâu, anh tự đi là được rồi”

Võ Hạ Uyên cũng biết là không thích hợp: “Nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi nhé.”

Giọng nói đây nhẫn nhịn của Trương Tấn Phong bỗng vang lên: “Nói xong chưa?” Anh nhận ra Lê Thành Danh đang giở trò. Nếu là lúc bình thường, anh không bao giờ quan tâm nhiều đến thê, đánh xong rồi thì thôi, nhưng lần này… Võ Hạ Uyên đang ở đây, lại còn nghiêng về phía Lê Thành Danh nữa chứ.

Trương Tấn Phong chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế. Sau khi Lê Thành Danh rời đi một lúc lâu, anh vẫn ngồi im tại chỗ. Võ Hạ Uyên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cảm thấy khó hiểu: “Về thôi.”

Trương Tấn Phong dập thuốc, vừa đứng dậy.

thì cả người lảo đảo. Anh nhanh chóng nắm được góc bàn khiến chiếc bàn khẽ lung lay. Võ Hạ Uyên thấy thế thì giật mình, vội vàng đến đỡ anh, nhưng lại bị người đàn ông hất mạnh ra, giống như những gì cô làm lúc trước.

Võ Hạ Uyên khóa cửa quán rồi lên xe, ngồi cạnh Trương Tấn Phong. Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Võ Hạ Uyên muốn hỏi có phải anh khó chịu hay không, nhưng không hiểu sao cô chẳng thể thốt nên lời.


Thế là đến tận lúc về nhà, Trương Tấn Phong vẫn không đợi được một chữ của Võ Hạ Uyên.

Anh xuống xe, tức giận đóng sầm cửa lại rồi sải bước tiến vào biệt thự.

Võ Hạ Uyên vẫn ngồi trên xe, sau đó nghe thấy Phùng Bảo Đạt do dự nói: “Cô chủ, cô… cô nhường tổng giám đốc Phong một chút nhé. Từ hôm qua anh ấy đã bắt đầu sốt rồi, hôm nay lại uống rượu, khó tránh khỏi sẽ tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng kia.”

Trương Tấn Phong bị ốm ư? Tim Võ Hạ Uyên đập thình thịch, cô vội vàng xuống xe, chạy vào biệt thự.

Phùng Bảo Đạt liên tục lắc đầu, rõ ràng vẫn quan tâm đến nhau, sao phải làm khó nhau như vậy chứ?

Võ Hạ Uyên tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy Trương Tấn Phong ở ban công của phòng ngủ chính. Anh đang cầm một chai rượu, bóng lưng trông vô cùng cô đơn lạnh lão.

Trương Tấn Phong dốc cả chai rượu vào miệng khiến Võ Hạ Uyên hết hồn. Cô bước đến, cướp lấy chai rượu trong tay anh và cau mày nói: “Nếu anh ốm thì phải kiêng thuốc và rượu đi!”

Trương Tấn Phong tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Trả đây!”

Võ Hạ Uyên dứt khoát giấu chai rượu ra sau lưng: “Anh Tấn Phong, anh nên có ý thức của người bệnh chứ”

“Cô vẫn để ý những thứ này ư?” Trương Tấn Phong chống tay ra sau, ngẩng đầu nhìn Võ Hạ Uyên. Mặc dù dáng vẻ của anh rất ngạo mạn, nhưng cô vẫn nhận thấy sự cô đơn trong mắt anh. Đôi mắt đen thẳm kia không hề có ánh sáng: “Cô chỉ muốn tôi chết đi, chỉ muốn tôi đi theo đứa bé cơ mà”

Lời nói của anh khiến lòng Võ Hạ Uyên đau xót, giọng điệu bỗng trở nên hung hãn: “Anh nói linh tinh gì thế hả?”

“Tôi nói linh tỉnh ư?” Trương Tấn Phong cười khẩy: “Chẳng phải đó chính là sự thật à? Cô tính hết nợ nần lên người tôi còn gì”

Võ Hạ Uyên không phản bác.

Trương Tấn Phong chống tay đứng dậy. Có vẻ anh đã say nên không thể tự đứng vững được. Võ Hạ Uyên sợ anh ngã đập đầu, bèn bước đến nắm lấy cánh tay anh, hai người sững sờ nhìn nhau.

Trương Tấn Phong vươn tay vuốt nhẹ môi Võ Hạ Uyên, khàn giọng nói: “Võ Hạ Uyên…”

Anh nâng mặt cô lên, nghiêm túc hôn lên cánh môi mỏng của cô.

Đầu Võ Hạ Uyên như muốn nổ tung, cô ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên môi Trương Tấn Phong, còn có hơi thở nóng bỏng từ người đàn ông nữa. Lẽ ra cô phải tỉnh táo, nhưng không hiểu sao cô lại dần đắm chìm vào, cảnh đêm lập tức trở nên mơ màng.


Không biết là ai bắt đầu trước, giữa màn đêm im ắng, tiếng vải bị xé rách trở nên vô cùng chói tai, không khí dần nóng lên, đôi mắt Trương Tấn Phong đỏ ngầu, đè Võ Hạ Uyên xuống dưới thân mình!

Ngoại trừ đêm hoang đường kia, bây giờ hai người mới quan hệ thêm lần nữa, mang theo trái tim sống lại từ đống tro tàn.

Trương Tấn Phong trầm giọng cười, rốt cuộc.

anh cũng làm theo trái tim. Nhờ sự kích thích của cồn, anh nói ra câu mà mình vẫn luôn giấu kín: “Tôi rất xin lỗi về chuyện của đứa bé, tôi cũng rất đau lòng.”

Võ Hạ Uyên đã nghe thấy.

Đây là đêm cô ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian này.

Võ Hạ Uyên đang mơ màng, bỗng chạm phải cánh tay nóng hổi của Trương Tấn Phong. Cô sực tỉnh, vội vàng đứng dậy xem xét. Trương Tấn Phong đã sốt đến mức ý thức mơ hồ, anh thở dốc, cuộn người lại, hơn nữa còn không đắp chăn.

Võ Hạ Uyên không nghĩ được nhiều, vội bọc kín Trương Tấn Phong lại rồi mặc quần áo, sau đó lao xuống tầng, bảo quản gia gọi bác sĩ gia đình đến đây.

Khi quay lại phòng ngủ, cô thấy Trương Tấn Phong đang giấy dụa để đứng dậy, bèn vội vàng chạy đến đè anh xuống: “Đừng ngọ nguậy nữa, anh đang sốt cao lắm đấy”

Trương Tấn Phong cảm thấy bàn tay lành lạnh của Võ Hạ Uyên rất dễ chịu, bèn nắm tay cô đặt lên mặt rồi cọ cọ, khàn giọng nói: “Em đi đâu vậy? Sao tôi không thấy em?”

Động tác của Trương Tấn Phong khiến Võ Hạ Uyên tê cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK