Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 331: Khiêu khích


Lê Đình Cảnh sắp xếp cho Võ Hạ Uyên một phòng, để cô tạm thời nghỉ ngơi, gương mặt tủi thân của người phụ nữ vừa mới vào phòng đã lập tức biến mất, hít mạnh.


Thấy cô không khóc, trong lòng Trương Tấn Phong mới cảm thấy an tâm.


“Ngồi lên giường đi, đừng cử dộng lung tung” Trương Tấn Phong nhẹ giọng khiến trách.


‘Võ Hạ Uyên mím môi cười, thật sự ngồi bất động trên giường.


Trương Tấn Phong vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Võ Hạ Uyên.


“Nhẹ một chút”


‘Võ Hạ Uyên nắm cổ tay Trương Tấn Phong: “Đừng có lau mất lớp trang điểm của em”


“Chuyện lớn lãm sao? Khóc cái gì chứ!”


Động tác của Trương Tấn Phong chậm lại: “Cho dù em có hủy đi Liên Huyền Trúc và người phụ nữ kia, anh thấy cũng chẳng có ai dám nói gì em”


“Tất nhiên người ta sẽ không dám nói, nhưng sau lưng nhất định sẽ cảm thấy chúng ta chèn ép người khác, anh không thấy Liên Huyền Trúc khóc như thế sao, đứt từng đoạn ruột đấy. Sao em có thể thua cô ta được chứ?”


Võ Hạ Uyên lẩm bẩm: “Em biết anh không chú ý đến cái nhìn của những người khác, nhưng em là bà Trương, phải giữ vững nề nép nhà họ Trương”


Thật ra phần lớn là do to gan, muốn chơi một chút.


Trương Tấn Phong ném khăn đi ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên, nâng căm cô lên: “Nhưng vẫn tủi thân, đúng không?”


“ừ”


‘Võ Hạ Uyên chạm vào chiếc nhẫn, nhỏ giọng nói: “Anh tặng em mà, không giống những thứ khác”


“Sau này đừng khóc nữa”


Trương Tấn Phong năm tay Võ Hạ Uyên: “Mất hồng bảo ngọc thì anh sẽ làm cho em bảo ngọc lam, bảo ngọc tím”


Anh nhấn mạnh: “Cho nên đừng khóc”


Võ Hạ Uyên bật cười: “Biết rồi”


Ở một phòng khác, sau khi Liên Huyền Trúc tỉnh dậy thì vẫn khóc, khóc đến nỗi mà người có tính tình tốt như Anna cũng trầm mặt xuống: “Nếu như các người cảm thấy nhà họ Char không thể chứa nỗi các người, thì đến từ đâu về chỗ đấy đi”


Ni Huyền San giật mình: “Bà chủ Anna?”


Liên Huyền Trúc cũng không dám khóc nữa.


Anna không kìm lòng được, thấp giọng mảng: “Các người là cái gì chứ mà dám tìm bà chủ Trương gây rắc rối sao? Đó là người phụ nữ mà chủ tịch Trương yêu thương nhất đấy, từ việc cho ET gia nhập nước G lại thêm việc nước Nga, chủ tịch Trương đều làm vì cô ta.


Trong cả nước G này không có ai dám làm gì bà chủ Trương, các người muốn chết cho nhanh cũng không sao cả, nhưng đừng có kéo cả nhà họ Char chúng rôi theo!”


Anna hít sâu một hơi, ôm trán cố gắng hết sức để suy trì phong độ: “Chuyện xấu đầu tiên chính là Tư Mộc Sa không thế giữ lại được, đừng có đến cầu xin con trai tôi, bây giờ tình hình nhà họ Char vừa mới ổn định, nếu như ai muốn gây thêm phiền phức cho tôi, vậy thì tất cả đều sẽ không được vui vẻ đâu”


Khi Lê Đình Cảnh còn bé, chính bà Anna là người đấu với bầy sói trong dòng tộc này, cho nên lời nói khi tức giận của bà ta cũng tràn đầy tính đe dọa. Ni Huyền San dạy Liên Huyền Trúc tư thế của một cô chủ thùy mị, thật ra là do bảo vệ quá tốt, đến lúc quan trọng đều không thể dùng được.


Anna đã nói như vậy, Ni Huyền San chỉ có thể gật đầu lia lịa, bà khó khăn lắm mới đi được đến bước này, bà ta không thể gây ra mâu thuẫn nội bộ được.


Liên Huyền Trúc co lại trên giường, không nói một lời nào.


Anna nhìn dáng vẻ của cô ta như vậy lại tức giận, cố gắng nhịn xuống, trước khi đi còn vất lại một câu: “Cái đức tính này của cô, mà còn dám đấu với bà chủ Trương sao?”





Như Anna đã nói, không thể giữ lại Tư Mộc Sa, nhà bọn họ vốn dĩ chỉ là một nhóm nhỏ dựa vào nhà họ Cha, lại bởi vì quan hệ của Tư Mộc Sa và Liên Huyền Trúc nên gần đây mới được xuất hiện trước mặt Lê Đình Cảnh. Nhưng được xuất hiện thì có tác dụng gì chứ? Vốn dĩ Lê Đình Cảnh không hề quan tâm đến nhà bọn họ, Trương Tấn Phong tiêu diệt gọn như vậy cũng chỉ là thuận tay mà thôi.


Cũng tốt, Lê Đình Cảnh nghĩ, Liên Huyền Trúc nhát gan như thỏ vậy, có thể cảnh cáo được.


‘Vê phía Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên mấy ngày này đều sống trong thế giới hai người, hai người dường như đều mặc đồ ngủ ở trong phòng, dù sao thì bầu không khí đến rồi thì cũng phải đến mấy lần, đồ ngủ xé rách rồi lại thay, thay rồi lại bị xé rách, nước trong bồn tắm cũng phải thay mấy lần.


Võ Hạ Uyên rất độc, bất luận là thân thể hay linh hồn của cô đối với Trương Tấn Phong mà nói không thể dừng lại được.


Hôm nay vừa mới dậy đã có một vị khách bất ngờ đến thăm, Dư Trường Lâm.


‘Võ Hạ Uyên có ấn tượng bình thường với Dư Trường Lâm, Võ Hạ Uyên có thể ngửi thấy một mùi thối rữa trong gương mặt lố bịch khốn nạn đó, cảm thấy không giống người tốt.


‘Vốn dĩ nghĩ rằng Dư Trường Lâm đến tìm Trương Tấn Phong, không ngờ rắng lại đến tìm Võ Hạ Uyên.


“Tìm em á?” Võ Hạ Uyên chỉnh lý ngay ngần, cũng Trương Tấn Phong ra ngoài gặp Dư Trường Lâm.


Trương Tấn Phong lười để ý đến người này, nhưng anh ta cũng làm giúp Lê Đình Cảnh khá nhiều việc nên cũng nể mặt một chút.


Trương Tấn Phong mặc áo trảng quần đen ngồi trên sô pha, Dư Trường Lâm ngồi đối diện, Võ Hạ Uyên không muốn ngồi, đứng bên cạnh Trương Tấn Phong. Cô mặc một chiếc váy rất bình thường dài đến đầu gối, lỗ ra bäp chân nhỏ trắng như sứ, rố ràng là cười rất sạch sẽ trang điểm rất gọn gàng, nhưng lại lộ ra vài phần mê hoặc.


Khi Dư Trường Lâm nhìn thấy vết hôn trên cổ Võ Hạ Uyên, bất giác ho khan một tiếng, ánh mắt của anh ta ép xuống rất thấp, dường như dùng mọi thủ đoạn để ngụy trang vậy, cho dù một ánh mắt cũng không muốn để Trương Tấn Phong phát hiện.


Trương Tấn Phong không phát hiện nhưng cũng không vui, hỏi: “Chuyện gì?”


“Nghe nói bà chủ Trương điều chế hương vô cùng giỏi” Dư Trường Lâm ám chỉ nói.


Võ Hạ Uyên ôm vai Trương Tấn Phong, tiếp lời: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”


“Là như thế này, trong nhà tôi có một người chú gần đây chịu phải kích thích nên điên điên khùng khùng, bà chủ Trương có thể cho chút mùi hương để tỉnh tâm không?” Dư Trường Lâm hỏi.


Võ Hạ Uyên cười: “Sao lại không đi khám bác sĩ mà lại đến tìm tôi xin hương?”


Dư Trường Lâm cười nhẹ: “Cũng đã đưa đi khám rồi, nhưng nên tính cả hai phương pháp cho nhanh”


Võ Hạ Uyên gật đầu, sau đó tiếp lời: “Nhưng tôi phải xem chú của anh Dư đây một chút, không xem thì không thể dùng hương được”


Dư Trường Lâm do dự một lát, sau đó cười đồng ý: “Tùy bệnh mà kê thuốc, chuyện này không vấn đề gì”


Nói xong chuyện này, Dư Trường Lâm không dám chậm chẽ, vội vàng về nhà, nói sau khi bàn bạc xong với người trong nhà thì sẽ đến mời chủ tịch Trương và bà chủ Trương đến nhà làm khách.


Trương Tấn Phong không nói đáp ứng hay không đáp ứng, sau khi Dư Trường Lâm đi mới hỏi: “Sao anh ta lại biết em biết thuật điều hương?”


“Khi ở Nga em có khám cho Hoàng Khánh Minh”


Võ Hạ Uyên nói nhẹ: “Nhưng Hoàng Khánh Minh không nói với người ngoài, chỉ có một lần, hôm nhật thực nhà họ Hoàng dừng điện, có người đến thăm dò bệnh tình của Hoàng Khánh Minh. Đó là lần duy nhất bị lộ ra ngoài, chỉ có một vài người biết được”


“Em nghi ngờ Dư Trường Lâm là người đến thăm dò?” Trương Tấn Phong hỏi.


“Nếu như anh ta có bản lĩnh đó, thì dòng họ lớn nhất nước G không phải nhà họ Char mà là nhà họ Dư mới đúng”


Võ Hạ Uyên trầm ngâm: “Nhất định anh ta hệ với người đến thăm dò, cho nên mới biết em biết thuật điều hương. Hơn nữa..”


Võ Hạ Uyên híp mắt: “Dư Trường Lâm ện, cho nên hôm nay e là anh ta cố ý tiết lộ cho chúng ta biết thông tin này”


Trương Tấn Phong cầm tay Võ Hạ Uyên, đặt lên môi hôn: “Vợ à, chúng ta bị khiêu khích rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK