Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416





Tình yêu của một người đàn ông có thể giống như sương mai, sẽ biến mất ngay khi ánh mặt trời ló dạng nhưng tình cảm của một người đàn ông có thể khiến người phụ nữ này sống trong lòng anh ta rất lâu, chưa kể Tạ Tố giờ đã ra đi và Hạ Khương Linh và cũng đã không có cơ hội để đền bù.





Theo quan điểm của Hạ Khương Linh và Lưu Sầu Định, cả hai đều không sai, họ không phải thần thánh, họ sẽ không lấy tất cả hạnh phúc của mình vì lòng tốt. Chính Tạ Tố đã tự sát, việc đó như là cọng rơm cuối cùng đã nghiền nát con lạc đà, nhưng Tạ Nhi Đinh lại đích thân nhặt lấy nó.





Tạ Nhi Đinh trong tiềm thức cảm thấy tất cả chuyện này là do Lưu Sầu Định gây ra, cái chết của Tạ Tốkhông phải là cô ấy không có cảm giác tội lỗi trong lòng mình, khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cô ấy tỉnh dậy vào nửa đêm, vì vậy cô ấy đã hôn mê hết lần này đến lần khác, tất cả đều do Lưu Sầu Định. Quả là không sai nên khi Võ Hạ Uyên hỏi câu đầu tiên, cô ấy liền gật đầu.





“Em đã kích thích cô ta bằng thế nào?”





“Em cũng thích Hạ Khương Linh, bởi vì anh ta rất tốt”





“Bùm” một tiếng, Lưu Sầu Định cảm thấy có thứ gì đó bùng nổ trong tim mình. Tạ Nhi Đinh đang nói cái quái gì vậy… Đầu óc Lưu Sầu Định rối bời, nhưng một câu chuyện hoàn chỉnh dần hiện ra không thể kiếm soát được.





Đó… chính là nó!





Lưu Sầu Định nghẹn ngào một tiếng, sau đó cô ấy lại chỉ có thể căn chặt môi.





Cô ấy không biết Võ Hạ Uyên đã làm như thế nào, cô ấy chỉ biết rằng Tạ Nhi Đinh không nói dối trong tình huống này.





Võ Hạ Uyên muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy Tạ Nhi Đinh cau mày nên cũng không nói gì.





Đây là bởi vì trong lòng có bóng mạ, đối với Võ Hạ Uyên nổi lên lòng ganh ghét, nói một cách khoa học, vì áp lực tinh thần quá lớn, tính cách gần như bị biến đổi.





“Tôi đi trước” Võ Hạ Uyên nằm lấy tay Lưu Sầu Định và rời đi mà không để ý đến Tạ Nhi Đỉnh.





Cho đến khi trở lại công ty, bàn tay của Lưu Sầu Định vẫn lạnh như đá.





Võ Hạ Uyên rót nước cho cô ấy và an ủi: “Không sao đâu.”





“Sao mà không sao?” Lưu Sầu Định vừa nói vừa khóc: “Chị Uyên, vì Tạ Tố, Hạ Khương Linh tin răng em đã ép cô ấy đến chết. Rõ ràng… vào một ngày trước đó, anh ấy đã nói rằng đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, chúng em sẽ vui vẻ đi du lịch, nhưng chỉ sau một ngày, mọi thứ đã thay đổi. Em luôn nghĩ Tạ Tố không thể chịu đựng được, nhưng hôm nay em nhận ra rằng không chỉ có vậy, cô ấy còn dùng phương thức này để chia cắt em và Hạ Khương Linh, cuối cùng kẻ lợi dụng ngư ông đắc lợi hóa ra lại là kẻ ác mà em chưa từng nhìn rat “





“Bây giờ em đã biết sức mạnh của kẻ ác rồi có phải không?” Võ Hạ Uyên lau nước mắt cho Lưu Sầu Định rồi nói tiếp: “Chuyện đã qua rồi, em gái. Cho phép em khóc một lúc, rồi nuốt nốt phần ân oán còn lại vào bụng, những gì Tạ Nhi Đinh đã nói, nhất định sẽ không thể để nó yên. “





Chiều hôm đó, Lưu Sầu Định được ôm trọn vào trong vòng tay Võ Hạ Uyên, suýt chứt nữa cô ấy đã khóc đến ướt cả áo của Võ Hạ Uyên.





“Đây là nước mắt, nước mũi của ai đã làm dính đầy trên váy em vậy chứ hả?” Lúc Trương Tấn Phong đi đón Võ Hạ Uyên không khỏi lộ rõ sự ghét bỏ, không cho cô ấy ôm một cái, nói đùa, quần áo trên người như thế kia của vợ anh làm sao anh dám động vào Cuối cùng, chiếc váy đáng thương đã bịTổng giám đốc Phong vứt bỏ không một chút do dự.





Về đến nhà ăn cơm chiều, Võ Hạ Uyên vẫn luôn ấn album ảnh cũng không hề lấy ra.





Trương Tấn Phong tắm rửa xong thì đến lượt cô, cô vội vàng đi vào phòng tắm trong bộ váy ngủ màu xanh nhạt, nét mặt cô nghiêm nghị. Ánh mắt của Trương Tấn Phong sâu thẩm nhìn từ dưới lên theo hướng đi của Võ Hạ Uyên, lại còn muốn theo dõi cô nhưng Võ Hạ Uyên vốn không cho phép anh có cơ hội này.





“Rầm!” Một âm thanh đóng sầm cửa lại vang lên.





Trương Tấn Phong: “..” Cô muốn nổi loạn hay sao?





Anh trở lại phòng ngủ, xốc góc chăn trong tay lên đột nhiên lại thấy một vật gì đó, anh liếc mắt một cái liền thấy được một đồ vật được đặt trên đầu mặt gối của mình.





Đó là một album ảnh màu xám nhạt, tay nghề làm ra album này quả thật cũng rất tinh xảo, tim của Trương Tấn Phong đột nhiên trở nên đập nhanh hơn, anh ngồi trên đầu giường với cảm giác hồi hộp, mong chờ trước khi mở nó ra.





Sau khi đã tâm rửa xong, Võ Hạ Uyên không khỏi cảm thấy thoải mái dễ chịu. Lúc đi ra khỏi phòng tắm còn đặc biệt chú ý đến Trương Tấn Phong vẫn còn đang lật xem quyển album, đáng ra không nên để quyển album như vậy… đáng lẽ nó nên được xé toạt sau bao lâu cô đã xem đi xem lại nó không biết bao nhiêu lần. Võ Hạ Uyên có chút khó chịu, sớm biết như vậy đã chụp nhiều một chút.





Cho đến trước khi Võ Hạ Uyên thoa kem dưỡng da ban đêm, Trương Tấn Phong vẫn luôn biểu hiện sự bình tĩnh trên khuôn mặt của mình, nhưng Võ Hạ Uyên đối với anh lại quá hiểu biết, lúc đầu là càng bình tĩnh, lúc sau càng kịch liệt hơn bao giờ hết.





Đúng như Võ Hạ Uyên mong đợi và hiểu chắc rõ như đỉnh đóng cột, đây chính là bước đầu tiên để Trương Tấn Phong chính thức biến thành một con sói hung tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK