Lê Đình Cảnh cảm thấy, Võ Hạ Uyên rất biết nhìn sắc mặt người khác, giỏi nhất chính là mưu toan tính kế, nhưng khả năng gây phiền toái khẳng định cũng đứng đầu.
Rốt cuộc Kỷ Thần Nam chú ý tới cô từ bao giờ? Lê Đình Cảnh không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu.
“Anh Ký” Lê Đình Cảnh lạnh mặt nói: “Chúng tôi phải đi rồi Kỷ Thần Nam hỏi ngược lại: “Cô ấy là bạn gái anh?”
Dừng một chút, Kỷ Thần Nam lại nói tiếp: “Nhưng mà cô ấy đã có gia đình”
“Bạn thôi. Tôi mang cô ấy đến đây chơi”
Lê Đình Cảnh không muốn tiết lộ quá nhiều.
“Ra vậy” Kỷ Thần Nam cũng không bởi vì thái độ của Lê Đình Cảnh mà tức giận, chỉ nghiêng người nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Tiện tay để lại phương thức liên lạc cho tôi có được không?”
Võ Hạ Uyên đáp: “Không tiện”
Đám đông trố mắt, cô có biết mình vừa từ chối ai không vậy?
Kỷ Thần Nam giả bộ bưồn râu, người đẹp đúng là người đẹp, mọi cử động đều hấp dẫn ánh nhìn, có điều vẫn là câu nói cũ, Võ Hạ Uyên đã miễn dịch rồi.
Thấy Võ Hạ Uyên vẫn không phản ứng, Kỷ Thần Nam dường như rốt cục cũng từ bỏ: “Vậy cần tôi đưa hai người về không?”
Lê Đình Cảnh: “Không cần”
“Anh Kỷ, tạm biệt.” Võ Hạ Uyên khách sáo nói Chờ sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn, Võ Hạ Uyên mới nhàn nhạt thở phào một hơi Lê Đình Cảnh cười lạnh: “Bây giờ biết sợ rồi à?”
“Không phải sợ” Võ Hạ Uyên nhấn mạnh: “Em chỉ không muốn gây thêm phiền phức thôi, hiểu không?”
“Phiền phức mang tên Kỷ Thần Nam này, chỉ sợ là em có muốn không gây cũng khó”
Ngồi lên xe, Lê Đình Cảnh lại trầm giọng hỏi: “Em chắc chẩn hai người mới gặp nhau lần đầu chứ?”
Võ Hạ Uyên: “Chắc chắn”
Lê Đình Cảnh đáp: “Vậy thì thật thú vị. Tôi đề nghị thế này, em muốn làm gì thì làm cho nhanh, xong xuôi lập tức thoát thân. Lúc trước bởi vì tìm em mà Trương Tấn Phong đã một phần tài sản sang nước Đức, lần ‘ì tôi không ngáng chân cho nên mọi triển thuận lợi. Có điều em cũng thấy rồi đó, Kỷ Thần Nam tuyệt đối không cho phép thế lực bên ngoài tiến vào lãnh địa của mình đâu.”
Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Em biết rồi”
Bàn chính sự xong, thần sắc Lê Đình Cảnh trầm tĩnh trở lại, một tay lười biếng chống căm: “Hôm nay làm người hộ tống cho em lâu như vậy, có trả thù lao không?”
“Đòi tiền em đấy à?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Lê Đình Cảnh hừ một tiếng.
Võ Hạ Uyên dò hỏi: “Hay là muốn vốn đầu tư?”
Lê Đình Cảnh: “Ha!”
Võ Hạ Uyên nhìn chằm chăm góc nghiêng hoàn hảo của Lê Đình Cảnh hơn nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Anh muốn ăn gì?
Lê Đình Cảnh nghiêm mặt: “Cái tiệc trăm món mà lúc trước ở Đức em từng nhắc đến ấy.”
Võ Hạ Uyên nguầy nguậy lắc đầu: “Không được!”
Lê Đình Cảnh không nói gì thêm, chỉ mặt đối mặt nhìn cô chằm chằm.
Ba phút sau, Võ Hạ Uyên ảo não nhận thua: “Được rồi đại ca, em làm cho anh ăn là được chứ gì”
Tiệc trăm món gì đó đương nhiên Võ Hạ Uyên sẽ không làm, nhưng làm một bàn đồ ăn thì còn có thể. Lê Đình Cảnh rất tỉnh tế, hai người tìm một quán ăn có không gian bếp cho khách hàng tự trải nghiệm, chỉ thu Đàm Nguyên vật liệu, tuyệt đối không đến nơi riêng tư chỉ có hai người, coi như cũng là để tránh lời ra tiếng vào.
Võ Hạ Uyên vốn dĩ cho rằng ngoài việc kinh doanh, Lê Đình Cảnh sẽ không quá để ý đến nhân tình thế thái, nào ngờ trong lòng đối phương vẫn phân biệt được rất rõ ràng.
Trong lúc cô đang làm cơm thì Nguyễn Thu Thu nhắn tới: “Hạ Uyên, em vừa đi một lúc thì Kỷ Thần Nam cũng rời khỏi, sau đó chị gặp được rất nhiều người mà trước nay không có cơ hội nhìn thấy”
Võ Hạ Uyên dùng một tay trả lời tin nhắn: “Đây là lúc xây dựng quan hệ xã giao, chị nhất định phải năm chắc cơ hội, còn nữa Thu Thu, nếu Hạ Tuấn Khải khăng khăng muốn mang đứa bé kia về nhà họ Hạ thì chị tính sao?”
Nguyễn Thu Thu đáp, câu chữ vô cùng lạnh nhạt: “Chị có yêu gã ta đâu, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của chị, muốn làm gì thì tuỳ”
Võ Hạ Uyên tương đối hài lòng, Nguyễn Thu Thu là do một tay cô nâng đỡ, về sau nếu gặp chuyện gì cũng coi như có thêm trợ thủ đắc lực.
Ở phía bên này, Nguyễn Thu Thu ung dung đứng trong phòng bếp, cô có chút tiếng nói ở nhà họ Nguyễn, quay về nhà họ Hạ cũng không ai dám chèn ép, chớ nói chỉ hôm đó sau khi Hạ Lam bị Đàm Nguyên gọi đi, đến giờ vẫn không thấy tung tích, thời gian này Nguyễn Thu Thu coi như cũng an nhàn Không lâu sau, Hạ Tuấn Khải trở về, gã ta buông cặp táp xuống, vừa vào bếp đã nghe mùi thức ăn thơm lừng, đương nhiên còn có hương vị khó quên trên người Nguyễn Thu Thu.
Hạ Tuấn Khải cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, cả người cứ như phát rô, lúc trẻ lạnh nhạt với vợ, bây giờ trung niên lại tràn ngập kích tình, nhìn Nguyễn Thu Thu chỗ nào cũng thấy toàn là ưu điểm. Bếp núc nhà cửa, kính già chăm trẻ, mọi thứ tinh thông, quả thật chính là mẹ hiền vợ đảm điển hình.
“Thu Thu…” Hạ Tuấn Khải ôm lấy Nguyễn Thu Thu từ phía sau.
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu cứng đờ trong chốc lát, đáy mắt lạnh lùng loé lên, nhưng lúc xoay người về phía Hạ Tuấn Khải, lời nói lại trở nên hết sức nhu hoà.
“Anh về rồi à?”
“Ừm” Hạ Tuấn Khải cảm thấy rất an tâm.
Gần đây Hạ Tuấn Khải hơi đau đầu, Hạ Lam không hỏi qua ý gã đã thông đồng với nhân tình của gã ở bên ngoài, báo hại bây giờ chỉ cần thấy mặt là người kia lại hỏi bao giờ có thể cho Tiểu Hạo tiến vào nhà họ Hạ, ồn ào không chịu được.
Hạ Tuấn Khải giận bản thân mình ghê gớm, rốt cuộc vì sao lúc trước gã lại thích người này.
Nhưng cho dù không cam tâm tình nguyện đi nữa, Tiểu Hạo vẫn là con gã. Hai tay ôm lấy Nguyễn Thu Thu, Hạ Tuấn Khải không khỏi cảm thấy áy náy và chột dạ, gã đang ngẫm nghĩ xem nên nói chuyện này với vợ như thế nào.
Có điều, sắc đẹp bày ngay trước mắt.
Hạ Tuấn Khải với tay vào trong cổ áo.
Nguyễn Thu Thu, một trận lăn lộn này, hai ngày liền gã không đến công ty.
Sáng sớm hôm đó, Nguyễn Thu Thu mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vừa mới nhúc nhích xương sống như muốn rã rời. Nhìn Hạ Tuấn Khải đang ngủ say bên cạnh, trong lòng Nguyễn Thu Thu thầm mắng một câu, nếu không phải vì đứa con, còn lâu cô ta mới để mắt đến loại đàn ông cặn bã này!
Nguyễn Thu Thu vừa định xuống giường đã bị người vòng tay ôm lấy từ phía sau, Hạ Tuấn Khải vịn lấy thân thể người trong lòng, ước chừng lại muốn hôn lên.
Nhưng không hiểu sao Nguyễn Thu Thu cảm thấy rất mệt mỏi, bình thường còn có thể gặp dịp thì chơi, hôm nay lại thấy phản cảm vô cùng. Không đợi cho Hạ Tuấn Khải đụng đến người mình, cô ta đã giơ tay đẩy mạnh gã sang bên, ghé vào mép giường nôn khan dữ dội.
Sắc mặt Hạ Tuấn Khải lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Chồng.” Nguyễn Thu Thu không ngừng nôn mửa, sau khi miễn cưỡng nhịn xuống một hơi mới mở to đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía Hạ Tuấn Khải, dáng vẻ khiến cho người đối diện phải xiêu lòng.
“Em khó chịu quá.
Hạ Tuấn Khải lập tức cảm thấy đau lòng, lúc này mới nhận ra được không phải Nguyễn Thu Thu ghét bỏ gì gã mà là thật sự khó chịu.
Cũng đúng, gần đây bọn họ sinh hoạt vợ chồng nhiều như vậy, lần nào Nguyễn Thu Thu cũng rất phối hợp.
Hạ Tuấn Khải mau chóng đỡ lấy vợ yêu, sau đó gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Trong nhà một trận rối ren, bác sĩ sau khi làm kiểm tra sức khoẻ cho Nguyễn Thu Thu xong thì nhíu mày nửa ngày không lên tiếng.
“Rốt cuộc là thế nào?!” Hạ Tuấn Khải gấp không nhịn nổi Khoảng thời gian này bọn họ quấn quýt bên nhau, gã như trẻ ra mười tuổi, đối với Nguyễn Thu Thu thật sự đã đặt vào tim.
Bác sĩ nhìn thấy thái độ của Hạ Tuấn Khải thì sửng sốt một chút, bèn thốt ra: “Mợ đây đã mang thai”
“Cái gì?” Đến cả ông Hạ cũng bất ngờ.
Sự im lặng phút chốc qua đi, Nguyễn Thu Thu rưng rưng bät lấy cánh tay Hạ Tuấn Khải đặt lên bụng mình, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chồng ơi, chúng ta đã có con rồi!”
Dĩ nhiên, dáng vẻ xúc động dâng trào này là giả vờ, Nguyễn Thu Thu chỉ sợ Hạ Tuấn Khải vì Hạ Quang Bảo mà đổi ý. Dầu gì cũng là máu mủ ruột thịt, gã ta chắc sẽ vẫn còn chút tính người đúng không?
Tim Hạ Tuấn Khải đập như trống châu, trong lòng rối ren trăm mối, gã không muốn có.
con với Nguyễn Thu Thu, đây là chuyện đã hứa với Hạ Lam, hơn nữa gã cũng có con trai riêng ở bên ngoài, nhưng mà…
Hạ Tuấn Khải nghe theo bản năng, lập tức ôm chặt lấy vợ mình, cái này ngược lại khiến cho Nguyễn Thu Thu sững sờ một chút Hạ Tuấn Khải trông còn kích động hơn cả cô ta, gã nói: “Đúng vậy, chúng ta có con rồi, đây là kết tinh tình yêu của anh và em”
Nguyễn Thu Thu nằm mơ cũng không ngờ kết quả sẽ là như thế này, đáy lòng mãnh liệt run lên.