Lời này thật lòng hơn nhiều mấy lời a dua nịnh hót bình thường, mặt Võ Hạ Uyên đỏ ửng.
Trương Tấn Phong cười khẽ ra tiếng, năm tay Võ Hạ Uyên, nhại giọng bác gái: “Sao lại đẹp như vậy chứ?”
“Vừa lành sẹo đã quên đau!” Võ Hạ Uyên khẽ mắng.
Đến khi ngồi lên xe, Trương Tấn Phong cầm tay Võ Hạ Uyên, lúc này mới nói: “Thật ra tối qua thấy hơi đau, nhưng anh nghĩ ngủ một giấc là hết: Anh vừa nói, Võ Hạ Uyên mới nhớ tới: “Anh ăn vụng bánh ngọt của Cảnh Hào phải không?” Lúc ấy Trương Tấn Phong vừa ra khỏi phòng bếp, ngoài miệng vẫn còn dính một vòng bơ bánh ngọt, nói là chỉ ăn một miếng, hiện tại nghĩ lại làm sao lại là một miếng được? Có mà cả cái bánh thì có?!
“Khụ khụ” Giám đốc Phong tự làm lộ tội, thấy xấu hổ, cực lực biện giải: “Cái bánh ngọt em mua cho Cảnh Hào quá nhỏ, không phải ăn một miếng sẽ hết sao?”
“Anh nói gì?!” Võ Hạ Uyên tức giận nói.
Trương Tấn Phong đem đầu dựa vào vai Võ Hạ Uyên: “Đừng mắng anh, bác sĩ nói, phải để cơ thể và tinh thần thoải mái: Võ Hạ Uyên: “..”
Tài xế Lê Hào: “..”
“Không phải.” Võ Hạ Uyên chưa từ bỏ ý định: “Trước kia anh không có thói quen ăn vặt”
“Hiện tại có” Trương Tấn Phong nhắm mắt lại, nói tới đây thì nhíu mày: “Hơn nữa, vì sao Cảnh Hào có nhiều đồ ăn vặt như vậy, anh nếm thử, hương vị không tồi chút nào”
Võ Hạ Uyên bị chặn họng: “Vấn đề là, Giám đốc Phong ngài sắp 30, đã bao giờ biết đến cái gì gọi là đồ ăn vặt đâu.”
“Dạ dày anh đâu” Giám đốc Phong chống cự.
Võ Hạ Uyên vội vàng xoa bụng cho anh: “Rồi rồi, là lỗi của em”
Tính tình trẻ con của Trương Tấn Phong bị đánh thức: “Vậy về sau phải chia một nửa đồ ăn vặt của Cảnh Hào cho anh”
Suýt nữa Lê Hào lái xe đâm vào lề đường, trời ơi, đây là người đứng ở đỉnh núi, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, nói một không nói hai, tính cách dữ dội như sấm sét – Tổng giám đốc Phong sao?
Trương Tấn Phong tỏ vẻ, trước mặt Võ Hạ Uyên, mặt mũi là cái rắm.
“Hôm nay ba mẹ về sớm, thật tốt quá” Đức Minh nghe tiếng liền “lạch bạch” chạy tới, sau đó lập tức phát hiện Trương Tấn Phong không khỏe, cẩn thận bước đến: “Ba ba không khỏe sao?”
“Con đi lấy cái thảm đến cho ba ba” Võ Hạ Uyên vừa nói xong, Đức Minh đã chạy ù đi.
Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong nằm xuống sô pha, lát sau cô liền đi hầm cháo, để một mình anh trong phòng khiến cô rất lo lắng.
Dù bên ngoài Trương Tấn Phong thế nào, nhưng trong mắt Võ Hạ Uyên, một khi bị bệnh thì cả người toàn điểm yếu, làm người ta muốn chăm sóc, dỗ dành, cưng chiều anh.
“Mẹ, con chọn cái chăn dày nhất này” Cả người Đức Minh bị cái chăn che khuất, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Ăn nhiều rau xanh” Võ Hạ Uyên liếc mắt một cái: “Mẹ thấy dáng con không cao”
“Trẻ con tuổi này đều như vậy” Trương Tấn Phong nói tiếp.
Đức Minh lại đặt lời này trong lòng, lông mày nhăn lại: “Mẹ, ăn rau xanh là có thể cao lên sao?”
“Đương nhiên”
“Đừng lúc nào cũng ăn vặt như vậy” Trương Tấn Phong tiếp tục: “Nếu được ba ba có thể thay con giải quyết”
Đức Minh bỗng cảnh giác: “Không cần! Ba ngày mẹ mới cho con ăn một cái bánh ngọt nhỏ, tối qua ba ba đã ăn luôn hai cái!”
Võ Hạ Uyên đang lấy nước nhìn phắt qua, híp mắt trông đầy nguy hiểm: “Hai cái?”
Giám đốc Phong giấu mình trong chăn, không nói lời nào.
Võ Hạ Uyên đều tức đến mức bật cười, anh là trẻ con sao?
Nhưng cô rất nhanh đã nghĩ thoáng, Trương Tấn Phong như vậy, nếu không phải có cảm giác an toàn tuyệt đối ở nhà, anh chắc chắn sẽ không để lộ mặt tính cách này của mình.
“Buổi tối ăn cháo gà, anh còn muốn ăn thêm gì không?” Võ Hạ Uyên giúp Trương Tấn Phong uống thuốc, thấy sắc mặt của anh đã hoàn toàn dịu đi, dịu dàng hỏi.
“Mì xào”
Mắt Đức Minh sáng ngời: “Mì xào!”
Võ Hạ Uyên hơi bất đắc dĩ: “Mì xào, Đức Minh ăn thì không sao, nhưng anh…
“Không cho ớt với dấm chua vào bát anh là được!” Trương Tấn Phong cắt ngang lời cô.
“Anh hứa?” Võ Hạ Uyên nhếch mày.
“Anh hứa”
Sau đó Võ Hạ Uyên liền xuống bếp làm mì xào, Trương Tấn Phong nằm trên sô pha, nghe tiếng động Đức Minh ngẫu nhiên gây ra, không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Nơi này thật sự là vùng đất thiêng của anh, có Võ Hạ Uyên có con trai, dù cơ thể khó chịu đến đâu, khi trở về đây đều thoải mái hơn rất nhiều.
Trương Tấn Phong trở mình trong khi ngủ, Đức Minh đang lật sách xem, thấy thế lập tức chạy tới đắp chăn cho ba, còn cẩn thận dịch dịch góc chăn, Võ Hạ Uyên đúng lấy thấy tình cảnh ấy, tim chợt nóng hổi, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh ấy.
Một quyển album làm sao đủ?