Nhìn thấy tình trạng của anh, Võ Hạ Uyên cảm thấy đầu quả tim đau nhói, như là thoát ra khỏi trạng thái của người bàng quan đứng nhìn, chờ cô giật mình hồi thần thì cả người bổ nhào đến trước mặt Trương Tấn Phong, cô ôm tay Lệ Nghiêm Tử, vội vàng thổi hai cái, sốt ruột hỏi: “Thế nào, có đau hay không?”
Trương Tấn Phong muốn nói “đau” nhưng xem xét tình huống hiện tại của Võ Hạ Uyên, anh lắc đầu: “Không đau, là do anh không cẩn thận: Trương Đức Minh ôm hộp thuốc “lộc cộc chạy đến: “Mẹ, trong này có bông băng thuốc đỏ”
“Bé ngoan” Nói rồi Võ Hạ Uyên mở hộp thuốc ra, thuần thục khử trùng rồi cầm máu, sau đó dùng băng gạc nhanh nhẹn quấn lên cho anh: “Anh có thấy khá hơn chưa?”
Đối với Trương Tấn Phong, biểu hiện của Võ Hạ Uyên khiến cả tâm lý lẫn sinh lý của anh đều tốt hơn nhiều, anh sợ nhất là phải đổi vai với Võ Hạ Uyên, sợ cô giống như anh bị tổn thương của năm đó, thành người không nơi nương tựa, mà khi đó, anh vừa lúc động tâm với Võ Hạ Uyên, nhiều năm qua đi, vẫn không hiểu cảm giác động tâm rốt cuộc là gì, mà cảm giác của Võ Hạ Uyên đối với anh càng là sợ hãi, làm sao có thể giống hiện tại?
Hiện tại anh yêu Võ Hạ Uyên đến tận xương tủy, nếu như cô thấy anh bị thương đổ máu nhưng vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Trương Tấn Phong cảm thấy có lẽ mình sẽ không thể chịu nổi.
Mà chuyện này trực tiếp kích thích khiến ‘Võ Hạ Uyên tăng thêm lượng huân hương, thậm chí còn bỏ thêm một ít thành phần thôi miên, cam đoan khiến phần lớn thời gian mỗi ngày cô đều ở trạng thái ngủ say, như vậy tuy rằng có thể giúp cô và Trương Tấn Phong tránh xung đột, nhưng ngủ nhiều cũng gây tổn thương cho cơ thể, có mấy lần Võ Hạ Uyên tỉnh lại, cô không phân rõ mình đang ở đâu, cũng không biết hiện tại là khi nào, điều này khiến cơ thể cô ngày càng suy yếu hơn.
Trương Tấn Phong lòng nóng như lửa đốt, có mấy lần Khương Minh đến đây nhưng không có lần nào là có sắc mặt tốt cả, kỹ năng điều chế hương liệu của Võ Hạ Uyên tốt hơn anh ta, ngay cả Võ Hạ Uyên cũng chỉ có thể tìm cách đánh mất ý thức để trốn tránh thì Khương Minh lại càng không tìm được cách nào tốt hơn.
Khương Minh xem xét tình trạng của Võ Hạ Uyên, anh ta lại lắc đầu một lần nữa.
Cô gái trên giường sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy đi thấy rõ, Trương Tấn Phong bình tĩnh ngồi trên sô pha, nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên một lát rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Anh nói Đỗ Khuê là dùng máu điều hương, nhưng bây giờ Đỗ Khuê đã chết, nhưng vậy liệu có khả năng dù máu của cô ta không thể nhưng máu người khác có thể không?”
Người Trương Tấn Phong nghĩ đến đầu tiên là Hoàng Khánh Minh.
Khương Minh gật đầu không chút ngoài ý muốn: “Đương nhiên là có thế”
Tống Nhiên ở bên cạnh tức giận nói: “Có thể thì sao anh không nói sớm?!”
Khương Minh nâng tay chỉ về phía Trương Tấn Phong: ‘Phải là máu của anh”
Tông Nhiên sửng sốt: ‘Vì sao?”
“Đỗ Khuê räp tâm điều chế loại hương này là để kích thích bản chất xấu xa của con người, dù là ghen ghét, tủi hờn, đau xót, tất cả đều như bị nâng lên gấp trăm lần, mà căn cứ vào tình huống trước mắt, cô Võ Hạ Uyên rất để ý đến anh Trương năm đó.’ Khương Minh trầm giọng nói: ‘Nói như vậy có lẽ hai người sẽ cảm thấy rất khó hiểu, tôi sẽ nói đơn giản hơn, người Trung Quốc các anh có câu muốn tháo chuông thì cần có người buộc chuông.”
Trương Tấn Phong vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Khương Minh khẽ lắc đầu: “Anh nghĩ sai rồi, không phải chỉ cần máu đơn giản giản như vậy, mà là máu ở tim của anh, trước kia trái tim anh từng bị thương rất nặng, cho dù chỉ lấy một chút máu thôi thì anh cũng sẽ không giữ được mạng.”
Ánh mắt Trương Tấn Phong khẽ động, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Những chuyện này Hạ Uyên có biết không?”
Khương Minh: “Biết”
Mà từ đầu đến cuối, Võ Hạ Uyên đều chưa từng nói với Trương Tấn Phong, rõ ràng là cô không muốn để anh biết, có thể hiện tại Võ Hạ Uyên không được tỉnh táo, nhưng đối với cô mà nói, nếu cần phải tổn thương Trương Tấn Phong mới chờ được Đỗ Khuê điều chế hương chữa bệnh thì đó mới là khiến cô sống không bằng chết”
Tông Nhiên lắc đầu với Lê Nghiêm Từ: “Tổng giám đốc Lệ, chuyện này không thể thực hiện được.”
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Tôi có thể chịu được…”
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, không biết cô đã tỉnh từ lúc nào.