Nguyễn Quang Minh nhân cơ hội vội vàng xông ra ngoài Phùng Bảo Đạt thấp giọng mang một câu, anh ta vừa định đuổi theo thì lại phát hiện, có một bóng người còn nhanh hơn anh ta, đó chính là Trương Tấn Phong đang đuổi sát theo Nguyễn Quang Minh.
“Thả đứa bé xuống ngay!” Trương Tấn Phong gầm lên: “Nếu không tôi sẽ giết Đỗ Minh Chậu. Đây là điều uy hiếp trí mạng của Nguyễn Quang Minh, đột nhiên anh ta dừng tay lại rồi quay người sang nhìn thẳng mặt Trương Tấn Phong, tay phải lại đè lên cần cỗ đứa bé, điều này khiến Trương Tấn Phong cũng không dám tiến thêm một bước. “Tổng giám đốc Trương nói thật chứ?”. Nguyễn Quang Minh hỏi lại.
“Tất nhiên là thật” Trương Tấn Phong gật đầu: “Nhưng các người phải biến mất hoàn toàn khỏi đây, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Hạ Uyên nữa.”
*Tôi có thể dẫn cô ấy ra nước ngoài! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy!” Nguyễn Quang Minh vui mừng, cười nói lời hứa hẹn.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nụ cười đọng lại trên mặt Nguyễn Quang Minh nương theo tiếng súng vang lên, anh ta từ từ xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy đau thương của Đỗ Minh Châu
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn báo thù! Tôi sẽ không đi đâu hết!” Đỗ Minh Châu khóc nức nở lắc đầu: “Tại sao anh lại phản bội tôi?”
“Anh… Anh không có..” Nguyễn Quang Minh bị bắn trúng đầu gối, cơn đau nhức óc khiến anh ta không thể nói tròn câu, cứ đứt quãng từng đoạn: “Anh đưa em đi khỏi đây, không được ư?”
“Không đi” Đỗ Minh Châu lạnh lùng trả lời, cô ta duỗi cánh tay về phía Nguyễn Quang Minh: “Đưa đứa bé đây cho tôi”
Nguyễn Quang Minh từ từ đưa đứa bé qua theo hướng tay cô ta, lúc gần đến tay Đỗ Minh Châu, anh ta thình lình ném đứa bé ra phía sau, đôi mắt Trương Tấn Phong co rút kịch liệt, vội vàng nhào lên đón lấy.
“Nguyễn Quang Minh!” Đỗ Minh Châu gào lên.
Nguyễn Quang Minh bước lên ôm lấy Đỗ Minh Châu rồi dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô ta: “Minh Châu, Tổng giám đốc Trương đã đồng ý với anh rồi, chúng ta đi, chúng ta đi khỏi đây được không?”
Đỗ Minh Châu không chút do dự nã súng bắn thêm một phát đạn vào đầu gối còn lại của Nguyễn Quang Minh, cô ta thoát khỏi vòng tay người đàn ông đang ôm mình, nhìn về phía Trương Tấn Phong với ánh mắt hung ác.
Biểu cảm trên mặt Trương Tấn Phong vẫn không thay đổi, anh vào thẳng gian phòng phía bên tay phải, cùng lúc đó cũng giữ chặt tai nghe bên tai rồi thấp giọng nói: “Ra tay!”
Võ Đức Duy ra lệnh một tiếng, hai bên nhanh chóng nhào ra tấn công kịch liệt.
Từ đầu đến cuối Trương Tấn Phong vẫn che chở cho đứa bé, cũng may phòng ốc ở đây được xây theo lối kiến trúc liên kết với nhau, vẫn có thể đối đầu một trận với Đỗ Minh Châu.
“Anh còn chạy! Anh còn chạy thì em sẽ ra lệnh cho người bên ngoài bản chết Võ Hạ Uyên!” Đỗ Minh Châu quát lên một câu.
Chẳng bao lâu sau, tấm màn che trước mặt Đỗ Minh Châu bị kéo ra từ từ, người đứng phía sau chính là Trương Tấn Phong.
Đỗ Minh Châu phát hiện cánh tay người đàn ông đang trống không, truy hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Dù sao cô cướp đứa bé cũng chẳng qua là vì trả thù tôi” Trương Tấn Phong cười châm chọc cô ta: “Cho nên đứa bé đang ở đâu, liệu có phải là vấn đề quan trọng không?”
Đỗ Minh Châu nhìn khuôn mặt đẹp trai vô cùng đổi diện mình, sâu trong lòng bắt đầu dâng lên cảm xúc đau thương khó nén, nếu ngày đó cô ta không chọn ra nước ngoài, có phải bây giờ tất cả mọi thứ sẽ không rơi vào tình cảnh này không? “Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi Trương Tấn Phong lạnh lùng thốt lên: Buồn nôn: Chút lưu luyến si mê còn sót lại trong ánh mắt Đỗ Minh Châu, rốt cuộc cũng tan biến hết bởi câu nói này, cô ta liên mồm cảm thán ba câu được, vừa rơi nước mắt vừa cầm súng chĩa vào Trương Tấn Phong: “Em trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, tất cả đều là do anh gây ra! Nếu em chết, thì anh cũng phải chôn cùng xác em!” Trương Tấn Phong hừ lạnh với cô ta: “Năm đó là do tôi ép cô đi yêu người khác à?
Hay là do tôi ép cô bỏ xứ ra nước ngoài?
Từng nước cờ ngu xuẩn của cô bây giờ đều là do tôi hãm hại sao? Đỗ Minh Châu, lòng tham của cô không có đáy, chẳng ai nợ nần gì cô cả”
Nhưng Đỗ Minh Châu nào còn khả năng nghe anh nói nữa, cô ta lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Trương Tấn Phong, ngay sau đó bóp cò: “Đi chết đi!”
Động tác đáp trả của Trương Tấn Phong cực nhanh, gần như song song với lúc Đỗ Minh Châu nổ súng, nhưng không biết Đỗ Minh Châu lại nghĩ gì mà cuối cùng mũi súng lại chếch sang một bên, còn Trương Tấn Phong thì một súng bản trúng bụng cô ta.
Đỗ Minh Châu rên lên một tiếng rồi đau đớn ngã nhào xuống mặt đất, Trương Tấn Phong mặt mày nặng nề nhìn cô ta, rốt cuộc sâu trong ánh mắt anh cũng có chút cảm xúc phức tạp.
Đỗ Minh Châu thở phì phò lên tiếng: “Tôi cầm súng lên mà còn không nỡ”
Cô ta hơi ngừng lại: “Tôi làm thế này thì anh sẽ nhớ kỹ tôi phải không?”
Cho dù không yêu thì anh cũng sẽ khắc ghi một điều, rằng chính tay anh đã giết chết cô ta.
“Không đâu” Trương Tấn Phong lạnh lùng trả lời.
Một giây say, Trương Tấn Phong bỗng nhiên phát hiện ra, có đốm sáng màu đỏ đang nhắm ngay bên trái tấm màn che, thốt nhiên anh giật mình, vị trí đó là..
Toàn cảnh Trương Tấn Phong và Đỗ Minh Châu lời qua tiếng lạ nào, Nguyễn Quang Minh nằm ngoài cùng đã chứng kiến rõ ràng từ đầu đến cuối, mục đích của anh ta là Đỗ Minh Châu được an toàn lành lặn, nhưng sau khi Trương Tấn Phong nhẫn tâm nổ súng vào cô ta, anh ta cũng bắt đầu có ý giết người.
Anh ta biết Trương Tấn Phong giấu đứa bé ở đâu.
Tiếng động của súng cách âm gây ra không lớn lảm, nhưng bông hoa máu thì vẫn nở rộ trên tấm màn che như một điều tất nhiên, Đỗ Minh Châu hoảng sợ trợn trừng mắt, chốc lát sau, cô ta khàn giọng gào lên một tiếng.
Nhưng Trương Tấn Phong đã không nghe được gì nữa, cánh tay anh run lên khó tin nổi, dường như máu thịt cả người cũng vụt trở nên lạnh thấu ngay tức khắc, bàn chân anh trượt đi rồi cả người ngã xuống ngay trước mặt đứa bé.
Lúc trước đứa bé bị tiêm thuốc mê nên không tỉnh, bây giờ nó đã chậm rãi tỉnh táo lại, cứ như nó cảm nhận được điều gì đó, nhẹ nhàng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn về phía Trương Tấn Phong, sau đó nở một nụ cười mỉm ngọt ngào với anh.
Trương Tấn Phong vẫn chưa quan sát kỹ lần nào, khoảnh khắc này đối diện với đôi mắt kia, toàn bộ linh hồn anh đều chấn động.
Đây là.
Lồng ngực anh nặng nề phập phồng lên từng nhịp, đến mức anh phải nôn ra một ngụm máu lớn, đôi mắt Trương Tấn Phong càng lúc càng sáng lên, anh gắng gượng chống đỡ cơ thể rồi cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đứa bé, sau đó xoay lưng về phía Nguyễn Quang Minh và Đỗ Minh Châu đang đứng bên ngoài, làm thế để chắc chắn rằng đứa bé sẽ không chịu bất cứ tổn thương gì.
Có đôi lúc quan hệ máu mủ là điều thần kỳ như thế, chứ chưa nói đến việc khuôn mặt đứa bé này giống anh đến vậy, Trương Tấn Phong nhìn một chút rồi cười lên: “Bào Ngư…
Bào Ngư đúng không?”
Anh vẫn nhớ rõ Bùi Thịnh đã từng nhắc một lần, biệt danh của đứa bé là Bào Ngư.
Đây là con của anhI Là máu thịt của anh!
Trương Tấn Phong vui muốn điên luôn rồi, đến mức vết thương trên ngực đang đổ máu ào ào mà anh cũng hoàn toàn bỏ quên nó, Không quan trọng nữa… Trương Tấn Phong cười một tiếng rất trầm, rốt cuộc anh đã có thể bảo vệ được một lần.
*E eeí..” Bào Ngư khua khoảng cánh tay nhỏ bé, tỏ vẻ rất thân thiết với Trương Tấn Phong.
Người đàn ông nâng đầu ngón tay nhuốm máu lên, nhẹ nhàng cọ vào gương.
mặt đứa bé: “Mẹ, mẹ con… Khụ khụ, mẹ con đặt tên cho con chưa?”
“Eíaí.”
“Thật sự rất muốn nhìn con lớn lên.
Chút ánh sáng rực rỡ trong mắt Trương Tấn Phong cũng vụt tắt đi.
Có tiếng động truyền vào từ bên ngoài, Trương Tấn Phong gắng gượng hơi tàn để tỉnh táo lại, là ai? Nếu là người của Đỗ Minh Châu, anh…
“Bào Ngư!” Võ Hạ Uyên khóc nức nở gọi †o.
Trái tim Trương Tấn Phong đã hoàn toàn yên tâm rồi, anh quan sát bốn phía xung quanh rồi tiện tay kéo tấm chăn lông màu trăng bên cạnh, cầm nó lên đắp trước người mình: “Hạ Uyên, ở bên này”
Võ Hạ Uyên nghe tiếng anh gọi thì vội vàng bước đến, sau đó cô nhìn thấy Trương Tấn Phong đang dựa lưng vào tấm màn che, Bào Ngư thì bình yên nằm trong ngực anh.
“Bào Ngư! Bào Ngư!” Võ Hạ Uyên đưa tay đón lấy đứa con, ôm chặt nó vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nó.
Ngay sau đó, nhóm người của Võ Đức Duy và Trần Anh Thư cũng đuổi đến nơi, Võ Đức Duy sai người khiêng Đỗ Minh Châu và Nguyễn Quang Minh đang trong trạng thái nửa sống nửa chết đi, đặc biệt dặn Bác sĩ nhất định phải cứu sống hai người, anh ta muốn tự tay xử lý họ!
“Khoan đã..” Trần Anh Thư đứng gần đó, cô gái cúi đầu phát hiện vũng máu đang chảy tràn dưới chân mình, nhíu mày hỏi: “Máu của ai vậy?”
Tất cả mọi người sững sờ, đúng thế, máu của ai vậy?
Bỗng nhiên Võ Đức Duy nhìn sang Trương Tấn Phong.
“Đứa, đứa bé… Đứa bé đã được đặt tên chưa?” Trương Tấn Phong mỉm cười hỏi Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên ngây dại cả người, nỗi sợ hãi ngập trời nhanh chóng trùm kín trái tim cô, cô run rẩy kéo tấm chăn lông che trước người đàn ông ra: “Vẫn chưa”
“Đặt tên là Trương Đức Minh được, được không? Đức… Đức trong nhân đức, Minh trong ánh sáng” Trương Tấn Phong sắp.
không còn sức để nói nữa, anh chẳng biết bao giờ thì cuộc đời sẽ đặt dấu chấm hết cho sự tồn tại của mình, anh chỉ muốn được nhìn hai mẹ con cô thêm chút nữa.