Võ Hạ Uyên đã chờ đợi Hạ Lam và cũng đã chờ lâu lắm rồi Khi nghe thấy giọng nói này một lần nữa, sự thù hận ở sâu trong lòng cô bấy lâu nay không những không giảm xuống mà ngược lại còn khắc sâu vào trong máu.
Nếu ngay từ lúc đầu Bùi Tố không để lại cho cô bản chép tay, nếu cô không học xong được một ít thì Đức Minh phải làm sao bây giờ?
Nếu Hạ Lam đã dám làm tổn thương đứa con của người khác thì nên đoán được sẽ có một ngày bị trả thù điên cuồng như thế.
“Hạ Quang Bảo không biết cái gì cả” Hạ Lam thấp giọng quát lên.
Võ Hạ Uyên cảm thấy buồn cười: “Nếu lời nói của bà thì có nghĩa là Đức Minh sẽ biết à?
Lúc mà bà ra tay, nó mới được bao nhiêu tuổi hả?”
Trong lúc nhất thời Hạ Lam không nói nên lời, cuối cùng ả ta hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Tóm lại…” Võ Hạ Uyên cười quyến rũ “Việc này chưa kết thúc đâu” Nói xong cô nhấn tắt điện thoại Hạ Quang Bảo đang cảm thấy khó chịu trong lòng, Hạ Lam cũng không biết mắc phải bệnh gì mà lại ép buộc cậu ta rút khỏi ‘Căn hộ ở. Nói đùa gì vậy, không nhìn thấy độ nổi tiếng của ‘Căn hộ nhở bây giờ sao, đó là toàn bộ công sức của cậu ta, Trịnh Minh và một số người khác trong công ty đấy. Bây giờ rút khỏi đó thì những người khác phải làm sao đây?
“Quang Bảo à, con không biết đâu, người phụ nữ đó không hề đơn giản chút nào đâu, cô ta với mẹ và nhà họ Đàm..” Không đợi Hạ Lam nói xong thì Hạ Quang Bảo đã trực tiếp tắt điện thoại “Một người đàn bà phiền phức”
Sắc mặt Hạ Quang Bảo trở nên khó coi: “Bây giờ còn giả bộ làm mẹ hiền để làm gì nữa? Thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm” Còn về phần ‘Võ Hạ Uyên, Hạ Quang Bảo nghĩ tới thì liếm liếm môi. Một người phụ nữ không đơn giản như vậy, chỉ nghĩ đến thì cũng biết nhất định mùi vị sẽ rất tuyệt diệu.
Hôm nay Hạ Quang Bảo gọi điện thoại mời ‘Võ Hạ Uyên đi ăn tối. Võ Hạ Uyên cũng không từ chối. Cô chọn một chiếc váy dài màu hồng nhạt đơn giản, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác trắng mang theo một làn gió nhẹ mang mùi thơm thoảng qua làm cho ánh mắt của Hoàng An và Triệu Nhất Thân nhìn cô chằm chằm.
“Chị Uyên, chị đi làm gì vậy? Chị không mang theo người chụp ảnh nào à?” Hoàng An hỏi.
“Chị không mang theo, đây là bí mật kinh doanh nha” Võ Hạ Uyên cười nói: “Các em muốn ăn món gì? Để trên đường trở về chị mua nguyên liệu nấu ăn luôn cho”
Hoàng An và Triệu Nhất Thân cùng nhau đồng thanh nói: “Bánh chẻo”
Võ Hạ Uyên đưa tay ra làm một dấu hiệu: “0K”
“Thật là đẹp” Hoàng An ôm gối nói với Triệu Nhất Thân “Ừ? Triệu Nhất Thân đáp.
Hoàng An cảm thán: “Nếu sau này em có được một người vợ hoàn mỹ như vậy thì tốt rồi Đừng hi vọng, Triệu Nhất Thân thầm nghĩ, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới là người như thế nào, đó chính là Võ Hạ Uyên đấy.
Đi đến địa điểm đã hẹn trước, Trịnh Minh không có ở đó còn Hạ Quang Bảo lại đặc biệt ăn mặc đẹp trai. Trong một giây nhìn thấy Võ Hạ Uyên đang đi đến, trong mắt người đàn ông lóe lên sự tham lam nồng đậm.
“Mời cô Võ ngồi” Hạ Quang Bảo vội vàng đứng dậy, cậu ta lịch thiệp kéo cái ghế dựa ra cho Võ Hạ Uyên Hai người ngồi ở trong phòng, lúc Võ Hạ Uyên bắt đầu gọi món ăn thì ánh mắt của Hạ Quang Bảo vẫn dính trên người cô.
“Cô Võ xuất sắc như vậy, hẳn là có không ít người theo đuổi đúng không?” Hạ Quang Bảo hỏi.
“Tôi đã kết hôn rồi cho nên cũng không gặp phải nhiều người lắm” Võ Hạ Uyên không mấy để ý vẫn lật xem thực đơn.
“Làm sao lại có thể như vậy được- Hạ Quang Bảo một tay chống dưới cảm, cậu ta đường đường chính chính nhìn chăm chú vào.
Võ Hạ Uyên: “Với tình yêu chân chính thì sẽ không bị trói buộc bởi vì bất kì điều gì cả”
Chuyện không có phép tắc đó, Võ Hạ Uyên vẫn để ý trong lòng nhưng trên mặt cô lại cười khôn khéo, cô đưa thực đơn cho Hạ Quang Bảo: “Nói hay lắm”
Hạ Quang Bảo quay đầu gọi người phục vụ, ngón tay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên lướt qua phía trên chén rượu của cậu ta nhìn giống một con bướm, nhẹ nhàng hạ xuống một vầng sáng giống như màu vàng kim.
Đôi mắt Hạ Quang Bảo trầm xuống khi nhìn thấy điều này, cậu ta tự kết luận răng hành động này của Võ Hạ Uyên là đang dẫn dụ, “Cô Võ…” Hạ Quang Bảo nghiêng người về phía trước.
Võ Hạ Uyên chịu đựng sự buồn nôn đẩy cậu ta ra, cô cười nói: “Tôi đói bụng rồi”
“Ồ ồ” Hạ Quang Bảo tự cho là mình hiểu biết, vì thế nên cậu ta kìm chế một chút: “Vậy ăn cơm trước đi” Cậu ta nói xong rồi nhấp một ngụm rượu trước.
Sau một vài phút, mọi thứ trước mắt cậu ta bắt đầu chậm rãi lắc lư từ bên này sang bên kia. Cậu ta lắc đầu, chỉ chốc lát sau, người phục vụ đã đem các món ăn lên đầy đủ. Võ Hạ Uyên dặn dò: “Nếu không có chuyện gì cần thiết thì anh đừng có vào đây”
Người phục vụ lịch sự gật đầu sau đó đóng cửa phòng lại “Cô Võ..” Hạ Quang Bảo hô lên một tiếng rồi sau đó gục đầu luôn xuống bàn Vẻ mặt Võ Hạ Uyên không thay đổi, cô cầm lấy đôi đũa bắt đâu thưởng thức.
Nhà hàng này nấu ăn không tệ, đã lâu rồi cô không được nếm thử tay nghề của người khác. Khi ‘Võ Hạ Uyên đã ăn no rồi, cô lấy điện thoại di động mở máy ảnh ra chụp Hạ Quang Bảo một tấm rồi gửi cho Hạ Lam, cô tiện tay gửi địa chỉ nơi này cho ả ta luôn.
Chỉ trong vài giây Hạ Lam đã gọi tới ngay: “Cô đã làm gì với Quang Bảo rồi hả?”
“Đã chết rồi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Hạ Lam gần như là không còn chút can đảm nào chạy tới nhà hàng. Ả mở cửa phòng riêng, nhìn thấy Hạ Quang Bảo đang nằm ở trên bàn. Ngay lập tức ả sợ tới mức hồn bay phách tán , hồn vía lên mây, run rẩy tiến lại gần: “Quang Bảo… Quang Bảo, nhìn mẹ đi con…Quang Bảo à!!!” Nước mắt Hạ Lam rơi như mưa, “Con của mẹ, con ơi..”
“Hừm..” Hạ Quang Bảo nghe thấy thì giật giật cánh tay rồi cậu ta đứng thẳng người dậy, “Thật là ồn ào”
Hạ Lam sửng sốt, ả ta bất ngờ mừng rỡ như điên: “Quang Bảo? Con không sao chứ hải”
Hạ Quang Bảo quay đầu nhìn thấy Hạ Lam: “Tại sao bà lại ở chỗ này?”
“Con không bị sao cả…không bị sao cả…”
Hành động của Hạ Lam trở nên không bình thường, ả điên cuồng sờ sờ Hạ Quang Bảo.
Cậu ta cực kì khó chịu đứng dậy gạt tay ra: “Đừng động vào tôi “Quang Bảo, con hãy rời khỏi cái chương trình giải trí kia đi, Võ Hạ Uyên không phải người tốt lành gì đâu, cô ta đang muốn giết con đó.” Hạ Lam cầu xin nói.
Hạ Quang Bảo nhìn Hạ Lam giống như đang nhìn một đứa ng: Một người phụ nữ mà đòi giết được tôi? Tôi phát hiện bà mắc chứng bệnh ảo tưởng ngày càng nghiêm trọng hơn đó”
“Không, không phải, con hãy nghe mẹ nói…”
“Đủ rồi!” Hạ Quang Bảo đẩy Hạ Lam sang một bên, “Tôi đi trước đây”
Xem ra Hạ Lam có nói thế nào đi nữa thì cũng không giữ Hạ Quang Bảo lại được.
Hạ Lam hồn bay phách lạc đứng đơ tại chỗ, sau đó vẻ mặt ả thay đối thành hung ác quay trở lại phòng riêng rồi gọi người phục vụ đến gói tất cả các thức ăn và rượu vang lại.
Chắc chắn là Võ Hạ Uyên đã làm cái gì đó, Hạ Lam oán hận suy nghĩ, nhất định phải tìm được chứng cớ để cho Võ Hạ Uyên không thể trở mình được!
Ở phòng riêng đối diện, một khe cửa nhỏ từ từ khép lại. Võ Hạ Uyên dựa vào trên cánh cửa, sự khiếp sợ của cô từ lúc nấy còn chưa giảm bớt. Vừa rồi Hạ Lam đã nói cái gì? Con của ả?
Chờ đến sau khi Hạ Lam đi rồi thì Võ Hạ Uyên mới đi ra. Cô đi đến chợ mua nguyên liệu để làm bánh chẻo. Cô vừa mới về đến nhà trọ thì lại nhận được cuộc gọi từ một dãy số xa lạ “Võ Hạ Uyên, đã lâu không gặp” Là Đàm Huy Tuấn.
Võ Hạ Uyên nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại lại rồi rửa sách cải trắng từng chút một: “Ông Đàm, quả thật đã lâu không gặp.”
“Thật không nghĩ tới cô lại đi đến đất nước này. Đáng lẽ cô nên nói với tôi sớm một chút để tôi có thể tận tình chào đón với tư cách là chủ nhà chứ” Đàm Huy Tuấn so với Hạ Lam thì bình tĩnh hơn nhiều, ông ta dùng đạo lí thuyết phục trước rồi mới dùng đến bạo lực Sau.
“Không cần đâu, ông là người lớn, phải tôi chiêu đãi ông mới đúng” Võ Hạ Uyên không chút hoảng hốt đánh thái cực quyền theo ông 1a.
Đàm Huy Tuấn ở đầu bên kia dừng lại một chút, sau đó ông ta thở dài nặng nề: “Võ Hạ Uyên, cho dù cô tin hay không tin thì chuyện của Đức Minh, đúng thật là chúng tôi làm nhưng cũng vì chúng tôi có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ thôi”
Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Tôi đang chăm chú lắng nghe đây”
“Nhà họ Đàm là dựa vào nhà họ Nguyễn mà sống, chúng tôi gây nên những chuyện như vậy đều là do nhà họ Nguyễn bày mưu đặt kế thôi”
Võ Hạ Uyên rất có hứng thú: “Ông như vậy là phản bội cơm áo cha mẹ đấy, không lo lắng sau này người ta sẽ trở mặt à?
Đàm Huy Tuấn cũng không để ý đến chuyện Võ Hạ Uyên nói nhiều câu khó nghe, ông ta nói chuyện có vẻ thành khẩn: “Tôi không có gì để lừa cô cả, nếu không thì vô duyên vô cớ tôi phải đối phó với một đứa nhỏ để làm cái gì chứ? Nói như thế nào thì tôi và ba cô lúc trước cũng là bạn bè với nhau”
Giọng Võ Hạ Uyên bỗng hơi nghiêm nghị: “Lý do”