Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, nói cho cùng thì nụ cười của Võ Hạ Uyên thật sự cũng không phải là thân thiện.
Trợ lý của Lâm Kiên tỏ ra thận trọng: “Cô muốn giải quyết riêng tư như thế nào?”
“Không phải chỉ là một cái cốc thôi sao?
Nếu thật sự do chúng tôi lấy, chúng tôi sẽ đền tiên” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng cho dù muốn trả, cũng không thể để cho bên cô ra giá được”
Chỉ cần không gọi cảnh sát, Lâm Kiên cũng không có gì phải sợ hãi: “Được rồi, để cô ta xử lý đi”
Nhưng Lâm Kiên không ngờ rằng sau khi Võ Hạ Uyên gọi điện thoại thì lập tức đã có hai người tới, một người là thẩm định viên của Trung tâm văn hóa đồ cổ của Đà Nẵng, người còn lại là công chứng viên có thể cấp chứng chỉ hợp lệ “Bộ trà này các anh xem trị giá bao nhiêu?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.
Lúc này sắc mặt Lâm Kiên cũng nhanh chóng thay đổi: “Đồ của tôi ai dám động vào vậy chứ?!”
“Không gọi là động vào?” Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Nếu anh không cho chúng tôi xem thì sao có thể thẩm định được giá chứ, chẳng nhẽ là giả hay sao?”
Tuy rằng Võ Hạ Uyên hỏi, nhưng cô đã chắc chắn đồ vật này là giả, ai mà mỗi ngày lại mang theo cốc trà mười tỷ đi tới đi lui uống chứ? Những người sưu tầm đồ cổ họ cũng không làm chuyện này, hơn nữa, những người như Lâm Kiên trong ngành giải trí cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lấy đâu ra mua bộ trà mười tỷ chứ?
Trợ lý của Lâm Kiên hét lớn: “Cô nói cái quái gì vậy chứ? Cô có bằng chứng cho thấy đây là đồ giả không?”
“Sắp có chứng cứ rồi, nhưng các cô lại không cho động vào.” Võ Hạ Uyên cười: “Hoặc là, sau khi đánh giá xong chúng tôi sẽ đền bù, đồ vật này coi như chúng tôi ăn trộm đi, nếu mà không đánh giá, có nhiều người đang xem như vậy, sợ rằng họ sẽ nói các cô hư vinh, chuyện lấy cắp cốc trà này cũng là do các cô vu oan giá họa”
“Cô!” Trợ lý của Lâm Kiên chỉ vào Võ Hạ Uyên mấy lần, sau đó chạy đến bên cạnh gọi điện thoại cho ai đó.
“Chị Võ Hạ Uyên, nếu cái cốc này là thật thì sao?” Trần Duy Hòa trầm giọng hỏi.
“Không thể nào” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Đối với người như Lâm Kiên, anh ta không thể gánh nổi mười tỷ mua bộ trà này đâu”
“Vâng” Trần Duy Hòa đặc biệt tin tưởng vào Võ Hạ Uyên.
Hai bên còn đang bế tắc thì lại có một người khác đi tới, Lâm Kiên khi nhìn thấy người này thì mắt sáng lên: “Chị!”
‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại trong lòng thầm “ð” một tiếng, hóa ra là Lâm Diệu Thương.
Hóa ra Lâm Kiên là nghệ sĩ của Lâm Diệu Thương, vì vậy vấn đề này càng trở nên thú vị rồi. Tuy răng cô không có nói chuyện nhiều với Lâm Diệu Thương, nhưng hai người họ cũng.
không có điểm nào thuận mắt nhau cả, ngày đó chuyện trong phòng bao riêng, sợ rằng Lâm Diệu Thương sớm muộn gì cũng sẽ trả thù cô. Nghĩ đến đây, Võ Hạ Uyên khẽ chớp chớp mắt, mọi chuyện của Lâm Kiên nhất định Lâm Diệu Thương cũng đã biết rõ. Nói chính xác thì chuyện Lâm Kiên hôm nay đến đây hợp tác cùng Đỗ Minh Thông thì Lâm Diệu Thương đã sớm biết rồi, vậy chuyện Lâm Kiên đột ngột tấn công bọn họ là có thể giải thích được rồi.
Sợ rằng Lâm Diệu Thương đã sớm nắm rõ mọi việc.
Lâm Diệu Thương bắt gặp ánh mắt của Võ Hạ Uyên thì cười sắc lạnh nói: “Cô Uyên lại có chuyện gì sao? Đột nhiên lại làm khó dễ nghệ sĩ của tôi?”
“Tôi làm khó dễ sao?” Võ Hạ Uyên không lộ ra biểu cảm gì nói tiếp: “Nếu Đỗ Minh Thông bị gán mác là “kẻ cắp” thì sao tôi có thế đứng nhìn được chứ? Các cô chỉ nói lý bằng miệng, đến camera giám sát cũng không cho xem, thẩm định sản phẩm cũng không được.
Vậy rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai đây chứ?”
Nụ cười trên mặt Lâm Diệu Thương nhạt dần đi: “Cô đây là đang muốn quang minh chính đại khiêu chiến chống lại bọn tôi sao?”
Võ Hạ Uyên khẽ cười nói: “Nếu người ta không xúc phạm tôi, thì tôi cũng không xúc phạm người ta đâu.
“Chị… Lâm Kiên giật giật góc áo của Lâm Diệu Thương.
Bây giờ Võ Hạ Uyên đã nắm vững thế chủ động phát ngôn, cô xua tay nói: “Không đồng ý cũng không sao, mọi người có thể nghe thấy rõ ràng, sự tình thế nào, tôi nghĩ mọi người cũng đã có kết luận rồi.”
Cho dù là nhân viên hay là người đứng xem ở hiện trường, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Kiên đều có chút khó nói, nói người ta ăn trộm đồ. Mặc dù chiếc cốc trên người Trần Duy Hòa, nhưng trong làng giải trí chuyện vu oan giá họa nghệ sỹ có không ít, cho xem video giám sát, cho thẩm định đồ vật khiến cho đối phương phải nhận tội một cách minh bạch không tốt hay sao? Anh ta lẩn trốn theo cách này thật khiến người ta nghỉ ngờ sự tình bên trong.
Lâm Diệu Thương hít sâu một hơi rồi nói: “Ai nói chúng tôi không dám chứ?! Cho họ xác định đồ đi!”
“Chị!”
“Câm miệng!” Lâm Diệu Thương thấp giọng khiển trách: “Chị muốn em dạy dỗ Đỗ Minh Thông một bài học, để em chứng minh được mình đúng? Mười tỷ một bộ trà, lẽ nào em lại dám đặt điều sao! Bây giờ không cho.
người thẩm định, chuyện này lan ra ngoài càng khó nói rõ.”
Người thẩm định quan sát đúng trong năm phút đồng hồ, lúc này Võ Hạ Uyên đi ra ngoài, lúc quay trở lại, trong tay còn có một bộ trà.
“Thưa thầy, thế nào rồi ạ?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Là đồ giả” Thẩm định viên kiên quyết nói: “Một tỷ đã là quá đắt chứ đừng nói đến mười tỷ”
Lâm Diệu Thương nhằm mắt lại, sau đó mắng Lâm Kiên: “Em làm sao vậy chứ? Tiêu tiền mua đồ giả sao?”
Mặt mũi Lâm Kiên đỏ bừng, cúi đầu sợ hãi, bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy, thật là xấu hổ! Rắc rối hơn là làm sao để chuyện này hạ lửa đây? Rất nhiều người đã chứng kiến chuyện này!
“Cho dù là giả, thì anh ta cũng đã ăn trộm đồ của chúng tôi!” Trợ lý của Lâm Kiên đột nhiên hét lên.
“Đúng vậy, chúng tôi đã lấy trộm đồ một tỷ của các người đó” Võ Hạ Uyên cười rồi đưa bộ ấm trà trong tay cho người thẩm định: “Thưa thầy, mời thầy xem chiếc này”
Thẩm định viên ngay khi cầm lấy đã cảm thán, cẩn thận đặt bộ ấm trà lên bàn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó cảm thán: “Đây là đồ thật! Là hàng đã được chế tạo vào cuối thời nhà Nguyễn!”
Võ Hạ Uyên lại hỏi: “Có đáng mười tỷ không ạ?”
“Nếu được bảo quản nguyên vẹn, hoa văn rõ ràng, đừng nói mười tỷ, đến mười bảy tỷ cũng đáng giá!” Thẩm định viên cao giọng nói Võ Hạ Uyên cười nhìn chị em Lâm Diệu Thương: “Bộ này tôi đền cho các người.”
Tất cả mọi người kinh ngạc: “…”
Đã nhiều năm rồi, Lâm Diệu Thương chưa bao giờ có cảm giác như vậy, như thể bị tát cho một cái đau đớn ở nơi công cộng. Một đồ vật đáng giá mười tỷ lại được đền bù những mười bảy tỷ, mọi người tất nhiên tự hiểu chuyện gì đang xảy ra! Võ Hạ Uyên đây chính là trả thù một cách khôn ngoan!
‘Võ Hạ Uyên bước tới, cầm lấy cái cốc giả chơi đùa trong tay, sau đó ngoài dự liệu, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ đập xuống đất.
“rầm” vang gốm vỡ tung tóe khiến người nào người nấy đều giật mình “Đỗ Minh Thông của chúng tôi tuy không nổi tiếng, nhưng chúng tôi đều là những người ngay thẳng. Tại sao phải làm ra những chuyện đáng kinh tởm như vậy chứ?” Võ Hạ Uyên nói xong lại đập một cái khác. “Vì chúng tôi cũng đã đền bù đồ thật rồi, cho nên thứ đồ giả này, cũng không cần đến nữa đâu.”
Lâm Diệu Thương giận run cả người.
‘Võ Hạ Uyên cám ơn thẩm định viên cùng công chứng viên, xoay người nhìn Đỗ Minh Thông cùng Trần Duy Hòa nói: “Chúng ta quay xong rồi, về thôi”
‘Vênh váo tự đắc rời khỏi, hiệu quả được nhân đôi.
Sau khi ra khỏi tòa nhà của Bitis Hunter, Trần Duy Hòa kích động hét lên đầy phấn khích: “Đã quát”
Đỗ Minh Thông cũng vui mừng, nếu không có Võ Hạ Uyên, anh ta nhất định sẽ u sầu chịu thiệt lần này, dù sao các nghệ sĩ của Vạn Thịnh cùng những quản lý nối tiếng, bọn họ cũng không có khả năng xúc phạm.
“Chị Võ Hạ Uyên” Đỗ Minh Thông trịnh trọng nói: “Lần quay phim này cùng với hai lần quảng cáo lần trước, tổng thù lao hai lần này trở về em sẽ giao cho chị hết”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Không cần tiền sao?”
“Em muốn tiền” Đỗ Minh Thông giải thích: “Nhưng danh tiếng quan trọng hơn tiền ều như vậy là tốt rồi” Võ Hạ Uyên võ vai Đỗ Minh Thông nói: “Tiền là do em kiếm được, em giữ lại đi “Nhưng số tiền mười bảy tỷ bộ trà đó!”
“Không sao đâu” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng “Là Tấn Phong tặng chị. Đây cũng là đồ vật giá trị thấp nhất trong tủ của anh ấy, coi như tặng cho phía người Lâm Kiên chơi nó”
Đỗ Minh Thông: ‘…
Trần Duy Hòa: “…
Không hố danh là tống giám đốc Phong!