Sự kiện gặp gỡ Fan hâm mộ kết thúc, Lưu Sâu Định đi về phía sau đài thay quần áo, Võ Hạ Uyên đứng tại cửa ra vào đợi một lúc, người đàn ông trở về.
“Bà chủ, hiện tại người phụ nữ kia đang ở khách sạn Phúc Sam, bởi vì có thẻ vào cổng nên tôi không đi lên được.’ Người đàn ông khẽ nói.
“Làm phiền ngươi.” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Nhiệm vụ gần đây của cậu chính là quan sát cô ta mọi lúc, có bất kỳ động tĩnh liền liên hệ tôi kịp thời”
“Vâng bà chủ.”
Lưu Sầu Định từ trong cửa đi ra, nghe được một chút: “Chị Uyên, chị nói lúc nào Tạ Nhi Đinh sẽ công bố?”
“Việc này còn chưa rõ ràng, nhưng nhất định cô ta sẽ công bố” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Cô ta muốn cô phải không còn đường lui, nhìn thấy dáng vẻ rơi vào hẻm cụt của cô, chỉ cần cô khẽ phản ứng hay vượt qua được một chút thì trong nội tâm cô ta cũng sẽ không dễ chịu, là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Yên tâm đi” Võ Hạ Uyên vỗ bả vai Lưu Sâu Định: “Tôi ở đây, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua chuyện này thì sau này không còn gì để lo lắng nữa”
“Anh Khương Linh, em thấy rỡ!” Trong phòng, giọng nói của Tạ Nhi Đinh run rẩy: “Lưu Sầu Định hại chết chị của em, sao cô ta có thể sống an ổn như thế này được chứ?”
Trong điện thoại trâm mặc mấy giây, truyền đến chất giọng trầm thấp của Hạ Khương Linh: “Nhi Đinh, chuyện của Lưu Sầu Định tôi sẽ tự giải quyết, cô tranh thủ thời gian trở về”
“Không thể nào!” Tạ Nhi Đinh đi tới đi lui trong phòng, lúc nghe được chất giọng của Hạ Khương Linh thì trong mắt cô ta chứa đầy điên cuồng mê luyến, nhưng hành vi lại hơi có tố chất tâm thần: “Anh Khương Linh, Lưu Sầu Định lắc mình biến hoá thành đại minh tinh, em sẽ không để cho cô ta được như ý!”
Chất giọng của Hạ Khương Linh chợt lạnh xuống: “Vậy cô muốn như thế nào?”
“Anh Khương Linh…” Tạ Nhi Đinh không muốn chọc Hạ Khương Linh tức giận nên đột ngột đổi lời nói: “Chắc chắn Lưu Sầu Định đã leo lên không ít người đàn ông mới có thể đi đến bước này, anh thật sự muốn bỏ qua cho cô ta sao?”
Hạ Khương Linh không lên tiếng, một lát sau cúp điện thoại.
Tạ Nhi Đinh đầu tiên là cười, sau đó hung hăng ném điện thoại di động lên ghế sa lon, cô ta vui mừng vì cuối cùng Hạ Khương Linh đã đồng ý cho cô ta hành động, cũng tức giận vì cuối cùng Hạ Khương Linh vẫn chưa buông tay được Lưu Sầu Định, anh ta rõ ràng đã nghe “không ít người đàn ông” mới thay đổi thái độ, nói ngay thắng một chút thì là Hạ Khương Linh đang ghen.
Dựa vào gì chứ… Tạ Nhi Đinh nghiến răng nghiến lợi, Lưu Sầu Định chỉ là cái một hung thủ giết người thôi.
Hôm này Lưu Sầu Định cùng Võ Hạ Uyên đi lấy album ảnh, một bản thật dày, trong đó là những hình ảnh sinh hoạt của gia đình bọn họ, Lưu Sầu Định may mắn được mở rộng tầm mắt với Tổng giám đốc Phong, ôm album ảnh yêu thích không buông tay: “Chị Uyên thật xinh nha, cháu bé quá dễ thương!”
Võ Hạ Uyên cũng phấn khích, quả thật tiệm này in tốt, cầm trên tay vô cùng có xúc cảm: “Cô nói Tấn Phong sẽ thích chứ?”
Lưu Sầu Định bật cười: “Chị Uyên, hẳn là chị nên tự hỏi chị tặng thứ gì mà Tổng giám đốc Phong không thể thích chứ”
Võ Hạ Uyên đang muốn nhắc nhở Lưu Sầu Định một chút thì chợt nhìn thấy Tạ Nhi Đinh đang đứng tại ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ này thật thích hợp diễn phim ma, hóa ra bên cạnh Hạ Khương Linh là loại phụ nữ này sao? Tạ Như, Tạ Nhi Đinh, Dư ‘Yên, khó trách ngay cả trông Hạ Khương Linh cũng có chút không bình thường.
“Tạ Nhi Đinh ở bên ngoài, đoán chừng là tìm cô” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng: “Làm bộ trong lúc vô tình thấy được cô ta, cô càng không thèm để ý càng khiến cô ta tức xì khói.”
Lưu Sầu Định làm theo.
Đóng gói tốt album ảnh, Võ Hạ Uyên và Lưu Sầu Định nói ra: “Bên cạnh có nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên không tồi, giữa trưa tôi mời khách, chúng ta đặt căn phòng nhỏ rồi vui vẻ thưởng thức, thuận tiện mời thêm vài người bạn”
Lưu Sầu Định đoán chừng Võ Hạ Uyên muốn nói vậy để Tạ Nhi Đinh cảm thấy xấu hổ.
Nhưng làm sao có thể? Võ Hạ Uyên xưa nay chưa cùng tám chuyện với bệnh nhân tâm thần.
Quả nhiên, các cô ngồi tại phòng, đồ ăn mới vừa lên đủ, liền có nhân viên phục vụ gõ cửa: “Hai vị tiểu thư, có một vị khách tự xưng là bạn của hai người đang đến đây”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: ‘Để cho cô ta đi vào đi”
Lưu Sầu Định siết chặt tay rồi chậm rãi buông ra, một lần nữa hoàn toàn đừng vào phía đối lập, lần này cũng không phải mình không có chút phần thẳng nào.
Tạ Nhi Đinh chậm rãi đi tới, tủm tỉm cười: “Đã lâu không gặp, Sầu Định”
“Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, chúng ta không quen” Lưu Sầu Định lạnh giọng Sau khi cửa phòng đóng lại, Tạ Nhi Đinh cười nhạo một tiếng, có ý riêng quét mắt Võ Hạ Uyên: “Đúng vậy, quen cô thì có rất nhiều người, nhưng mà… Không biết bọn họ có rõ ràng cách làm người của cô không”
Đi thẳng vào vấn đề, Võ Hạ Uyên thích.
“Cô muốn nói nghệ sĩ của tôi là hung thủ hại chết chị của cô?” Võ Hạ Uyên cũng nói rõ ràng.
Tạ Nhi Đinh hơi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Sầu Định, không nghĩ tới cô nói thắng như: vậy.
“Tôi cẩn thận điều tra, chị của cô đã được phán định tự sát, các người không thể đổi trằng thay đen nói người do Sầu Định giết” Võ Hạ Uyên nhấp nước bọt: “Cô gái à, xã hội pháp trị, coi trọng chứng cứ”
“Ở Thiên Hồ ấy chỉ có Lưu Sầu Định và chị của tôi! Chị của tôi biết bơi! Nếu như không phải Lưu Sầu Định ra tay, sao chị ấy có thể chết đuổi?!”
“Đúng vậy, chị của cô biết bơi, Lưu Sâu Định lúc ấy bị chị của cô đùa giốn, nếu như không phải tự sát, làm sao cô ta lại chết đuối?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.
Lưu Sầu Định không khỏi ngồi thẳng lưng, không thể không nói, cảm giác có người giúp mình nói chuyện thật rất tốt.
“A!” Tạ Nhi Đinh giận quá thành cười: “Tôi nhớ ra rồi, cô là người đại diện của Lưu Sầu Định, tôi biết cô rất lợi hại nhưng cô không có khả năng một tay che trời đâu!”
“Người một tay che trời lẫn lộn đen trắng chẳng lẽ không phải cô và Hạ Khương Linh sao?!” Võ Hạ Uyên lạnh mặt: “Bức người khác rời khỏi Ninh Thành thì các người rất có cảm giác thành tựu à? Pháp luật đều phán định trong sạch mà đến lượt các người lại muốn làm chúa cứu thế? Vừa dương danh chính nghĩa vừa hả hê làm ác, là các người đang che bầu trời của Sầu Định”
Tạ Nhi Đinh và Võ Hạ Uyên cùng nhìn nhau mấy giây, sau đó hít sâu một hơi: “Việc này không xong, Lưu Sầu Định nhất định phải trả giá đắt cho cái chết của chị tôi!”
“Tùy ngươi giày vò” Võ Hạ Uyên không để 3.
Tạ Nhi Định tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, chả phải trước kia lần nào Lưu Sâu Định cũng bị cô ta đè xuống đất tùy tiện giày vò sao? Cô ta từng là người cao cao tại thượng khiến Hạ Khương Linh vừa thấy đã yêu, lúc còn đại học được phong làm hoa khôi giảng đường, ai cũng phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống, bây giờ Lưu Sầu Định đã quật khởi thì sao Tạ Nhi Đỉnh có thể cam lòng?
Sau đó một giây sau, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên đứng dậy, Tạ Nhi Đinh chỉ cảm thấy một cỗ sương trắng bay tới trước mắt, một loại cảm giác vô cùng huyền diệu trên người, dường như cô ta cảm nhận được Võ Hạ Uyên lôi kéo mình ngồi xuống, những chuyện sau đó cô ta hoàn toàn không hay biết.
“Chị Uyên…” Nhìn thấy sắc mặt đờ đãn của Tạ Nhi Đinh thì Lưu Sầu Định giật nảy mình.
“Yên tâm đi, không có việc gì.’ Võ Hạ Uyên đứng trước mặt Tạ Nhi Đinh trước mặt, giọng điệu vẫn đầy lôi cuốn như cũ: “Tôi hỏi cô, cái chết của chị cô có liên quan đến Lưu Sầu Định không?”
Tạ Nhi Đinh nhẹ gật đầu.
‘Võ Hạ Uyên lại không nóng nảy: “Chị của cô chết như thế nào?”
“Chết đuối.”
“Vì sao lại chết đuối?”
Theo lý mà nói hẳn trước tiên Tạ Nhi Đinh nên trả lời, nhưng trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm vô cùng lúng túng, sau đó qua một khoảng im lặng thật lâu, nói một câu thế này: “Tôi không muốn kích thích chị ấy…”
Lưu Sầu Định thoáng chốc một hơi đẩy cổ họng.
Võ Hạ Uyên: “Cô kích thích cô ấy như thế nào?”
Kích thích như thế nào…