Võ Hạ Uyên mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, tay áo ngắn màu trắng giản dị, mái tóc dài bồng bềnh, giống như một cô gái trẻ mới lớn.
Cô nghe thấy động tĩnh từ phía sau, liền quay đầu lại mỉm cười, các đường nét trên khuôn mặt sống động, vô cùng rõ ràng, nhiếp ảnh gia không thể kìm lòng mà chụp vài tấm hình.
Không cần phải chỉnh sửa, trực tiếp có thể làm ảnh bìa ngay.
“Đừng chụp ảnh tôi, giữ lại dung lượng đế chụp cho những người khác” Tuy rằng Võ Hạ Uyên nói như vậy, nhưng nhiếp ảnh gia vẫn theo sát, Võ Hạ Uyên cũng không ngăn lại nữa.
Võ Hạ Uyên quay trở lại chợ, buổi trưa lúc gần đi cô có chú ý tới một vài bà cụ đang bán hoa trong góc. Đây là hoa sương mù rất thường gặp ở Nga, màu tím thắm, còn có một chút màu xanh lam của hoa oải hương, thứ này bởi vì gặp quá nhiều, cho nên giá cả cũng không đắt, gần như bán vì đam mê, đến buổi chiều tối giá càng thấp, Võ Hạ Uyên vừa lúc kịp tới chợ tối, bàn bạc hết giá cả với bà cụ, 1 triệu lấy cả hai bao tải Thợ quay phim không hiểu tại sao Võ Hạ Uyên lại tiêu tiền mua thứ này, dù sao đối với số tiền ban đầu là 7 triệu đối với bọn họ mà nói, 1 triệu cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.
“Ồ, cái này có thể dùng làm vòng hoa sao?
Bán lấy tiền?” Thợ quay phim nói xong cảm thấy không ổn lắm, dù sao số hoa này sáng mai chắc chẳn sẽ héo hết thành một đống.
Võ Hạ Uyên cười; Chẳng trách anh quay phim muốn đi theo, cảm ơn anh quay phim cầm hoa giúp tôi nhé.”
Thợ quay phi này khi nào thế?
Hai người đi trên đường lảo đảo về được đến nhà trọ, Võ Hạ Uyên kéo hai bao tải vào phòng bếp, cùng với vẻ hiếu kỳ của thợ quay phim cùng với tổ đạo diễn bị chặn ở ngoài cửa, không cho xem.
‘Võ Hạ Uyên muốn xác thực những bông hoa này có công dụng, lại không phải kiểu làm vòng hoa, mà là làm xà phòng thủ công, trước.
tiên rửa sạch cánh hoa, cho vào nước chưng cất,ngưng tụ thành nước tinh khiết, mùi vị sạch sẽ mà tự nhiên, còn bỏ vào một số dược liệu cơ bản mà Võ Hạ Uyên len lén mang theo, tác dụng tương tự như natri hiđroxit, nhưng so.
với nó thì càng có giá trị dùng vào thuốc hơn, cuối cùng tìm một vài khuôn đá hình vuông, để yên đến sáng hôm sau là được rồi.
Những bông hoa này đủ để làm hai hộp xà phòng, phần còn lại có thể được sử dụng như: dầu thơm!
Ngay lúc Võ Hạ Uyên bày vào một dãy khuôn, Trương Tấn Phong bỗng nhiên gọi video đến, cô trực tiếp bắt máy.
“Đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm ấm từ tính của người anh vang lên, có lẽ là anh vừa mới tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn tắm, tóc đã khô một nửa.
Võ Hạ Uyên cầm lấy điện thoại xoay người, “Nhìn thấy không? Làm xà phòng”
“Hả?”Trương Tấn Phong cảm thấy khó tin, “Không mua được sao?
“Có thể mua, nhưng những thứ này là để bán” Võ Hạ Uyên nãm bò trên bàn, lộ ra cái cổ trắng nốn, trên mặt lúc này đối mặt với Trương Tấn Phong mới có thể thả lỏng, xinh đẹp:”Tổ đạo diễn đưa 7 triệu.”
Tôi có từng nói câu Trương Tấn Phong nhíu mày, “Sao lại đến em cũng tính vào là sao?”
“Người đại diện đều như vậy. Dù sao chúng ta cũng sống với nghệ sĩ” Võ Hạ Uyên không quan tâm lắm. “Không sao, trong phạm vi có thể kiểm soát được”
Trương Tấn Phong dựa vào trên sô pha cười hỏi: “Nếu như không kiểm soát được thì sao?”
“Về nhà! Ôm chặt chân chồng!”
“Trương Tấn Phong cười lớn.
“Cốc, cốc cốc;, Có người gõ cửa nhẹ, bên ngoài là giọng của phó đạo diễn: “Võ Hạ Uyên, có ai ở trong bếp không? Đang nói chuyện với ai vậy?”
‘Võ Hạ Uyên lớn tiếng nói: “Trương Tấn Phong!”
Ngoài cửa lập tức yên tĩnh trở lại, Võ Hạ Uyên thè lưỡi với anh nói: “Tên của anh tác dụng thực sự rất tốt”
“Làm xong thì đi ăn tối đi, có biết chưa?”
Trương Tấn Phong dặn dò.
Võ Hạ Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, ‘A, ở Trung Quốc đã mười hai giờ tối rồi? Anh mau đi ngủ đi đừng thức khuya”
“Tuân lênh bà chủ” Trương Tấn Phong hôn lên màn hình, “Nhớ em”
‘Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong không biết chán, nhẹ giọng nói: “Em cũng nhớ anh”
Thói quen mỗi ngày đều ôm, đột nhiên không sờ được, không chạm được, trong lòng có cảm giác trống vắng.
Một lúc sau, người trong nhà trọ lần lượt tỉnh dậy, Võ Hạ Uyên sau khi bận rộn mở cửa phòng bếp ra, mùi hương tươi mát tao nhã phảng phất khắp phòng.
“Trời ơi… Chung Sở Kiều xách dép chạy tới, ‘Chị Uyên, chị đang làm gì vậy?”
“Làm một chút xà phòng thủ công” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói, “Ngày mai bán”
Đỗ Minh Thông không muốn nói chuyện, dựa vào tường, “Chị Uyên, còn có chuyện gì chị không biết không?”
‘Võ Hạ Uyên xấu hổ: “Chuyện chị không biết còn nhiều lắm!”
Mọi người: “… Vậy chúng tôi tính là thứ gì?
Phế vật sao?
Buổi chiều trở về, Võ Hạ Uyên còn mua mười cân mì, khiến người quay phim mệt bở hơi tai.
“Buổi tối ăn mì, chỉ cần trộn canh gà buổi trưa với hai món nguội, được không?” Võ Hạ Uyên hỏi ý kiến của mọi người Đầu mọi người gật đầu đều như giã tỏi, bọn họ lúc đầu cái gì cũng không biết, đều do.
Võ Hạ Uyên chăm sóc, bây giờ theo bản năng đều nghe ý kiến của Võ Hạ Uyên, ăn gì cũng được, không kén chọn Không lâu sau, Trịnh Hoài Lan đi xuống lầu mặc một chiếc váy hai dây, tóc hơi uốn xoăn, sắc mặt không tốt lắm.
Trịnh Hoài Lan nghĩ xong rồi, nếu mà Võ Hạ Uyên không chuẩn bị cho bữa tối cho mình, sẽ nói cô ta bài xiết mình, tiện thể lên facebook kể khổ, không nghĩ tới Võ Hạ Uyên lại làm như vậy.
Võ Hạ Uyên không thích tính toán như vậy, chỉ muốn Trịnh Hoài Lan dám đi quá giới hạn một lần sẽ ghét một lần, bình thường vẫn sẽ đối đãi như thường”Đều ở đây rồi.’ Võ Hạ Uyên nhìn Trịnh Hoài Lan một cái: “Vậy ăn đi”
Trịnh Hoài Lan tính kế thất bại, không can tâm mà ngồi xuống, điệu bộ của một thiên kim tiểu thư, hận không thể khiến Võ Hạ Uyên bưng bát đến tận trước mặt cô ta.
Canh gà ngon hơn cả tưởng tượng, rau trộn cũng rất ngon, mọi người ăn vô cùng hài lòng, điều chỉnh cả một ngày, cuối cùng cũng lấy lại được sức sống.
“Chị Uyên, chúng em đưa cho chị tiền ăn nhé-‘Kiều Nhật Linh vừa mới vào giới giải trí chưa được bao lâu, bởi vì cha mẹ đều là những diễn viên lão thành có thực lực mạnh, cho nên. được bảo vệ cũng rất tốt, nhưng cũng biết không thể ăn không đồ của người khác được.
“Đúng thế’ Triệu Nhất Long nuốt xuống miếng canh gà cuối cùng, chúng ta ăn hai bữa đều là tiền của chị, không hợp lý”
Trịnh Hoài Lan chế nhạo n‹ ăn một bữa thôi.”
Lời này vừa nói xong, đến người có tính cách tuỳ tiện như Lâm Hàm Khúc cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Trịnh Hoài Lan, tục ngữ có câu, ăn trông nồi ngồi trông hướng, cô ta lại còn mạnh mồm như thế, có bản lĩnh thì giống như bản thân lúc trưa tự mình ra ngoài mà ăn đi.
Võ Hạ Uyên giống như chưa nghe thấy lời nói của Trịnh Hoài Lan, xua xua tay:”Không cần đây, chỗ tiền của chị vẫn đủ, nhưng còn mọi người”Võ Hạ Uyên nhấn mạnh:’Tiết kiệm chút đi!”
Ăn xong cơm mọi người ngồi nói chuyện.
‘Võ Hạ Uyên đến phòng bếp xem mức độ tạo hình của xà phòng thế nào rồi, trong tim cô khẽ động, đặc biệt nói với đạo diễn một tiếng rồi ra ngoài, Võ Hạ Uyên phát hiện là đám người này đáng tin cậy, mấy bánh xà phòng đó.
cũng bỏ ra không ít tiền, phải chú ý, nếu không quá đáng quá quay lại sẽ bị fan của mấy người đó réo tên đến nhức đầu, còn nữa Võ Hạ Uyên có thân phận như thế nào? Làm không tốt khi trở về mà để tổng giám đốc Trương đích thân phải động tay vào, đó mới là địa ngục trần gian!
‘Vào đêm, nhà trọ khôi phục lại sự yên tĩnh, mọi người lần lượt đều đã ngủ rồi Một bóng người lén lút từ trên lầu bước.
xuống đi thẳng vào bếp, nhưng bị chặn lại trước khi cô chạm vào tay nắm cửa, “Này? Aï?”
Các du khách giật mình, và đèn trong hành lang bật sáng ngay giây tiếp theo.
Người đó liền nhíu mày, ngay lập tức bật đèn ở hành lang, “là….. người đại diện của Trịnh Hoài Lan?”
“À … vâng, là tôi!”
“Đêm muộn rồi không ngủ còn chạy đến đây làm gì?”