Trương Tấn Phong tỉnh lại, dường như: anh muốn uống nước, nhưng sắc mặt tái nhợt đến mức làm người khác sợ hãi, cả người nằm nghiêng ở bên giường suýt chút nữa ngã xuống đất.
Võ Hạ Uyên cảm thấy trái tim mình bị người khác bóp chặt đến mức hai mắt nóng rực, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy Trương Tấn Phong, âm thanh nhẹ nhàng tựa như gió thoảng, cô nói: “Anh muốn làm cái gì? Hả?”
Trương Tấn Phong thấy rõ trước mặt mình là Võ Hạ Uyên thì sức lực giãy dụa đột nhiên yếu đi, vẻ mặt anh trông rất bình thường nhưng gân trên mu bàn tay nổi lên từng sợi màu xanh: “Cậu rót cho tôi ly nước được không?”
Từ khi gặp lại Võ Hạ Uyên, cho tới tận bây giờ anh vẫn luôn mang biểu hiện thong dong, bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng anh mới cư xử không đúng mực, nhưng nghĩ đến cảm giác của Võ Hạ Uyên, anh đã không ngừng nhượng bộ.
‘Võ Hạ Uyên đã từng muốn kiểm tra xem giới hạn chịu đựng của người đàn ông này ở mức nào, nhưng cuối cùng cô phát hiện, anh không hề có tạo ra giới hạn với cô, mà nếu có, anh cũng sẽ không để cô đâm anh một dao.
Dường như, lời nói Trương Tấn Phong là để chuộc tội, nhưng Võ Hạ Uyên lờ mờ cảm thấy anh đang tuyệt vọng.
Nhận thức được điều này khiến cho Võ Hạ Uyên cảm thấy bối rối.
‘Võ Hạ Uyên không dám rời đi, Phùng Bảo.
Đạt đưa nước tới cho anh, Trương Tấn Phong uống cạn nước chỉ bằng một hơi, chậm rãi vén chăn bông muốn xuống giường, Võ Hạ Uyên đỡ anh xuống: “Anh muốn làm gì vậy?”
“Sắp đến giờ rồi, anh cũng nên đi” Anh trầm giọng nói, sức khỏe đã chuyển biến hơn một chút, anh không muốn quấn lấy Võ Hạ Uyên, không muốn làm phiền phụ nữ.
Võ Hạ Uyên ngẩn người, anh không biết sắc mặt bản thân khó coi đến mức nào sao?
“Đi làm à?” Võ Hạ Uyên hỏi Trương Tấn Phong đáp ngay lời cô, gật đầu: “Ừ”
“Cả nhà họ Trương chỉ còn lại duy nhất một người là anh thôi hả?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Lần này, Trương Tấn Phong không nói một lời.
Nãy giờ Phùng Bảo Đạt đứng như người làm nền, đột nhiên anh ta hiếu ra vấn đề gì đó, lập tức lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Trương, hiện tại nếu không có việc gì, nếu có thì tôi sẽ giải quyết Sao anh không nghỉ ngơi cho khỏe đi?”
Trương Tấn Phong ngước mắt lên, nhìn Phùng Bảo Đạt với ánh mắt lạnh lùng.
Da đầu của Phùng Bảo Đạt tê dại khi bị anh nhìn chằm chằm, ngay sau đó, Võ Hạ Uyên chặn tầm mắt của Trương Tấn Phong: “Phùng Bảo Đạt nói đúng, anh nằm ngủ một giấc ngon lành đi, được không?”
Trương Tấn Phong không thể từ chối yêu cầu của Võ Hạ Uyên, nhưng anh…
Người đàn ông thở nhẹ một hơi, nguyên nhân là vì anh không ngủ được.
Võ Hạ Uyên đang nghĩ đến việc bảo Phùng Bảo Đạt đi về, vừa mới đứng dậy, ngón tay út của cô đã bị ai đó kéo lại, bàn tay Trương Tấn Phong lạnh ngắt, Võ Hạ Uyên đưa mắt nhìn xuống, thấy môi người đàn ông mấp máy: “Em cũng đi sao?”
Đột nhiên Võ Hạ Uyên mềm lòng: “ Em chỉ đưa Phùng Bảo Đạt ra đến cửa thôi, rồi em sẽ quay lại”
Trương Tấn Phong nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Được rồi”
Ở một góc Võ Hạ Uyên nhìn không thấy, anh hơi nhếch khóe miệng lên.
“Thưa bà chủ! Làm ơn!” Phùng Bảo Đạt đứng ở cửa không nhịn được cầu xin Võ Hạ Uyên: “Nếu là bà chủ ở lại, nhất định Tổng giám đốc Trương sẽ có thể nghỉ ngơi một đêm thật tốt “Tôi biết rồi” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Võ Hạ Uyên trở lại phòng ngủ, Trương Tấn Phong đang dựa vào đầu giường, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, sau đó vẻ mặt càng ôn hòa: “Em đã trở về”
Võ Hạ Uyên dừng lại, cô cảm thấy ý nghĩa của bốn chữ này thật khác lạ, giống như vượt qua khoảng cách thời gian, rất lâu sau, cô mới lấy lại được cảm xúc.
“Vâng” Võ Hạ Uyên ôn Tôn nói: “Anh ăn có chút này thôi sao?”
“Anh không đói” Trương Tấn Phong trả lời Võ Hạ Uyên làm như không có nghe thấy, từ trong hộp cơm lấy ra một bát cháo: “Em nghe Phùng Bảo Đạt nói gần đây anh ăn không ngon, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút”
Trương Tấn Phong không đáp lời, anh nhìn chăm chăm vào bát cháo, vẻ mặt có chút đông cứng lại, Võ Hạ Uyên nhìn thấy thì buồn cười, đây là đang nhìn kẻ thù sao? Lúc đó, Võ Hạ Uyên cũng không biết, đã lâu lắm rồi Trương Tấn Phong không có thời gian ăn uống, không thể thoải mái ăn uống…
Người nào đó dường như khẽ thở dài, trong lòng Trương Tấn Phong chợt tỉnh táo lại, trong giây phút tiếp theo, chiếc thìa chạm vào môi, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Võ Hạ Uyên: “Em đút cho anh ăn á?”
Trương Tấn Phong nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nhấp một ngụm.
Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong ngậm cháo một lúc lâu mới nuốt xuống,cô nghĩ cháo không ngon nên nếm thử phần còn lại của thìa, người đàn ông khẽ nhúc nhích: “Anh chưa ăn xong”
Võ Hạ Uyên liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: “Cũng đâu đến nổi không ăn được.”
Vẻ mặt Trương Tấn Phong sáng lên: “Em… em không tức giận sao?”
Câu này giống như một cái búa đập vỡ tình hình hiện tại, hoặc chỉ cần Trương Tấn Phong hỏi những câu tương tự, bầu không khí sẽ trở nên khác biệt.
“Trương Tấn Phong” Võ Hạ Uyên lấy một thìa khác đưa lên môi: “Dù biết sự thật khác xa với tưởng tượng, nhưng trong lòng em vẫn hận, em không thể kiềm chế được chuyện này”
Dưới lớp chăn, Trương Tấn Phong đang tự siết chặt tay mình, hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo trong lòng rằng chuyện này là do bản thân mình gieo gió gặp bão, Võ Hạ Uyên không thể tha thứ, nhưng cậu chỉ có thể chứng minh rằng cái giá anh phải trả còn chưa đủ cao.
Trương Tấn Phong ăn xong thì đi vào phòng tắm để tắm rửa, anh bật cho nước chảy đến mức tạo ra âm thanh lớn nhất, sau đó dựa vào bồn cầu và nôn ra hết cháo vừa ăn, lần này… Anh thật sự không ăn được nữa … Trương Tấn Phong có thể cảm thấy dạ dày của anh đang từ chối tất cả thức ăn, mắt anh đỏ lên khi anh nôn ra, nhưng anh cảm thấy sảng khoái.
Tất cả đều là cái giá anh phải trả, cho dù là ai trong tương lai về sau, anh cũng không thể để người đó làm tổn thương Võ Hạ Uyên.
Sau đó, Võ Hạ Uyên nhận được một cuộc gọi từ Võ Đức Duy, cô nói ngắn gọn vài câu, Võ Đức Duy rất hiểu chuyện đồng ý rằng cô không cần phải về nhà, nhưng chỉ trong đêm nay mà thôi.
Đợi đến lúc Trương Tấn Phong trở lại, Võ Hạ Uyên đã dọn giường xong, cô ngượng ngùng cư: “Anh ngủ ở đây, em đi ra ngoài, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì gọi điện cho em: Trương Tấn Phong mím môi, anh ngăn Võ hạ Uyên lại, nói: “Em ngủ ở chỗ này”
Chợt Võ Hạ Uyên nhớ tới lời dặn của Phùng Bảo Đạt, chớp mắt một cái, cô nói: “Ở cùng nhau có phải tốt hơn không?”
Trương Tấn Phong lặng lẽ nhìn Võ hạ Uyên: “Hạ Uyên, đừng gượng ép bản thân”
Vừa nói, anh vừa đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại Võ Hạ Uyên cảm thấy mình muốn đạp vỡ cái gì đó, trong bóng đêm cô nhìn chăm chằm trần nhà, một lát sau mới xuống giường, nhẹ nhàng đi tới phòng khách.
“Hạ Uyên?” Trương Tấn Phong quả nhiên là không ngủ được.
Võ Hạ Uyên không nói lời nào, đi tới sô pha năm xuống bên cạnh anh, Trương Tấn Phong đã nhận ra, anh nhanh chóng dịch ra tạo một khoảng trống rộng.
Hai người ngủ trên sô pha còn có chút chật chội, nhưng cho dù là Võ Hạ Uyên hay là Trương Tấn Phong, bọn họ đều cam tâm tình nguyện.
Chính xác mà nói, Trương Tấn Phong ngửi được mùi thơm trên tóc của vợ mình, cảm giác mệt mỏi chưa từng có đánh vào tâm trí, chỉ có thể gắng chút sức ôm eo.
người phụ nữ, rồi nhanh chóng khép mắt, chìm vào trong bóng tối sâu thẳm.
Vì sự có mặt của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong đã không bao giờ gặp ác mộng nữa, cảnh tượng duy nhất xuất hiện trong giấc mơ là nhà của Nam Thành, ánh sáng mặt trời trải khắp sàn nhà, anh cảm thấy rất ấm áp.
Khi anh tỉnh lại trời đã hửng sáng, Võ Hạ Uyên đã rời đi.
Trương Tấn Phong nằm trên sô pha ôm chăn, cảm thấy bình yên, chỉ cần như vậy là đủ rồi, anh tự nghĩ mình không thể tham lam thêm nữa Bên kia, Võ Hạ Uyên bí mật mở cửa biệt thự nhìn vào bên trong, chưa kịp an tâm thì đã nghe thấy giọng nói lười biếng trầm thấp của Võ Đức Duy: “Không cảm thấy tiếc nuối mà còn quay về đây sao?”
Võ Hạ Uyên bước vào, đi tới trước mặt Võ Đức Duy, nói: “Anh”
“Anh đã nói em không phải về nhà, em đúng là không chân thành gì cả!” Võ Đức Duy đối mặt với Võ Hạ Uyên, cho dù anh ta tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng ôn nhu nói với cô: “Chỉ được làm như vậy một lần này nữa thôi, không có lần sau đâu”
“Em biết rồi ạ” Võ Hạ Uyên gật đầu.
“Ngoài ra, một người bạn của em cũng ở đây” Vẻ mặt của Võ Đức Duy đột nhiên trở nên kỳ quái: “Anh dẫn cô ấy đến ở một đêm”
Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Ai cơ?”
Trong giây tiếp theo, từ tầng hai vang lên một giọng nói vui mừng: “Võ Hạ Uyên!”