‘Vết thương trên ngực Trương Tấn Phong lộ ra rõ ràng, xung quanh bốn phía có mùi máu tanh nồng nặc.
“Vô dụng thôi…” Trương Tấn Phong hơi nhúc nhích một chút, Võ Hạ Uyên nhận ra ý muốn của anh, vội vàng giao đứa nhỏ cho Võ Đức Duy, sau đó mới cẩn thận đỡ người đàn ông ôm vào trong lòng.
“Tấn Phong…” Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Anh kiên trì một chút, Tấn Phong.”
Trương Tấn Phong tựa đầu vào trên vai Võ Hạ Uyên, ngửi được mùi thơm đặc biệt của người phụ nữ này, vẻ mặt đột nhiên thoải mái, anh đắc ý cầm tay cô: “Bào Ngư, anh đã cứu về… Anh không có lừa em”
“Em biết! Em biết!” Võ Hạ Uyên bật khóc: “Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa!”
Trương Tấn Phong lắc đầu, nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
“Cảm ơn em, Hạ Uyêi anh một đứa trẻ đáng yêu như vậy… Trương Tấn Phong nuốt một ngụm máu rồi nói tiếp: “Em phải chăm sóc nó thật tốt, biết không?”
“Anh là ba ruột của Bào Ngư, anh phải tận mắt chứng kiến nó trưởng thành!” Võ Hạ Uyên thét lên.
“Thực xin lỗi…” Trước mắt Trương Tấn Phong trở nên mơ hồ, ý thức của anh nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Anh muốn nhìn Võ Hạ Uyên một lần nữa, nhưng lại bị sương mù che khuất, thật không can tâm mà…
Trương Tấn Phong nghĩ, anh còn có rất nhiều điều muốn nói với Võ Hạ Uyên, anh muốn đích thân nói với cô ấy, sẽ chờ đợi cô ấy trong cả trăm năm nữa, nhưng đột nhiên lại không dám nói ra. Hạ Uyên của anh vẫn còn trẻ như vậy, ai cũng tốt, chỉ cần có thể cho cô hạnh phúc, anh sẽ không níu kéo cản đường.
“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong cười khẽ: “Anh… Anh…”
Anh muốn nói anh yêu cô, nhưng không .. Em đã sinh cho.
kìm chế được nữa máu tuôn ra ào ạt, bàn tay.
đang ôm Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Vào giây phút cuối cùng, Trương Tấn Phong nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng đau lòng đến tê tâm liệt phế của Võ Hạ Uyên…
Hành lang đứng đầy người, Phùng Bảo Đạt nhìn chằm chằm theo hướng phòng phẫu thuật, trong mắt tràn đầy phiền muộn.
Võ Đức Duy nhíu chặt lông mày, sau đó phát hiện đầu ngón tay ẩm ướt, bên trên vẫn còn lưu lại máu của của Trương Tấn Phong.
Một chiếc khăn giấy được đưa ra, Võ Đức Duy nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Trần Anh Thư rồi gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn”
“Anh..” Trên đường đến bệnh viện, Võ Hạ Uyên giống như bị rút hết linh hồn, một lời cũng không nói. Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói của cô rất nhỏ, có chút mơ hồ, cảm tưởng chỉ một cơn gió mạnh, cả người cũng sẽ bị thổi bay.
Võ Đức Duy vội vàng đi tới, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Võ Hạ Uyên: “Anh ở đây.”
“Anh, nhờ anh chăm sóc Bào Ngư thật tốt” Võ Hạ Uyên dừng lại: “Nó tên Trương Đức Minh. Anh phải đưa nó đi gặp nhà họ Trương.”
Trên lưng Võ Đức Duy toát mồ hôi lạnh, không chỉ có anh, mà tất cả mọi người nghe Võ Hạ Uyên nói đều nghĩ đến một khả năng đáng sợ…
“Em đang nói nhảm cái gì!” Võ Đức Duy trầm mặt nói: “Đó là con trai của eml”
“Nhưng em phải đi cùng Tấn Phong” Ánh mắt Võ Hạ Uyên trống rỗng: “Máu của anh ấy rất lạnh, đến khi xuống dưới, một mình anh ấy thì phải làm thế nào?
Võ Hạ Uyên càng nói càng tuyệt vọng: “Anh, lẽ ra em phải nói rõ ràng với anh ấy, em đã sớm tha thứ cho anh ấy rồi.”
“Nhưng anh ấy không cho em cơ hội, anh ấy đã muốn đi r “Anh, em có thể cảm giác được.”
Võ Hạ Uyên nói mãi không ngừng, cuối cùng vùi đầu vào trong cánh tay anh khóc thành tiếng: “Anh, anh ấy không muốn em nữa.”
Hai mắt Võ Đức Duy lập tức đỏ lên, sau đó ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Không, Trương Tấn Phong cần em, anh ấy nhất định cần eml”
Trương Tấn Phong đi qua một màn sương mù dày đặc, anh biết mình sắp chết, anh không ngoảnh lại, cứ mù mịt bước đi, mọi thứ đều đã an bài cả rồi, anh suy nghĩ.
“Tấn Phong?” Có người gọi anh, Trương.
Tấn Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mẹ dịu dàng trong hồi ức, anh nở nụ cười: “Mẹ”
“Tấn Phong, đi cùng mẹ”
Trương Tấn Phong gật đầu, nhưng chỉ là chưa bước được một bước, tiếng khóc của đứa trẻ đột nhiên vang lên phía sau, xen lẫn tiếng la hét của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong vốn dĩ không cảm thấy đau đớn, nhưng lúc này, trái tim anh như tan nát.
“Tấn Phong?” Người phụ nữ có chút kinh ngạc.
“Mẹ” Trương Tấn Phong cuối cùng cũng quay đầu lại, anh suy nghĩ một hồi lâu, mới thì thào nói: “Con muốn trở về xem.”
Anh vẫn chưa yên tâm.
Người phụ nữ dường như mỉm cười, sau đó hóa thành một quầng sáng rồi biến mất.
Đèn trong phòng mổ đột ngột tắt, Bùi Thịnh suýt ngã quy khi bước ra ngoài, Võ Đức Duy nhanh chóng đỡ anh một tay. Mẹ nó, Bùi Thịnh nghĩ, bảng hiệu này suýt chút nữa bị Trương Tấn Phong đập tan.
“Như thế nào?” Võ Đức Duy nhẹ giọng hỏi.
Bùi Thịnh chậm rãi nói: “Sống rồi.”
Tất cả mọi người có mặt đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Phùng Bảo Đạt dù là một người đàn ông cũng cũng không nhịn được mà che mặt quay đi.
Võ Hạ Uyên đứng thẳng người, nhìn chăm chằm vị trí phòng phẫu thuật, từ đầu đến cuối không có ngã xuống.
Sau đó, Trương Tấn Phong được đẩy vào.
phòng theo dõi chăm sóc đặc biệt, mọi việc đều do Võ Hạ Uyên tự lo liệu, ngay cả khi Y.
tá cũng tiêm thuốc, cô cũng đều đặn mặc đồ vô trùng để theo dõi.
Sắc mặt Trương Tấn Phong nhợt nhạt như tờ giấy, hơi thở trước ngực yếu ớt, Bùi Thịnh nói rằng anh ra máu quá nhiều, bản thân hao tổn nghiêm trọng, sợ rất lâu mới tỉnh lại ‘Võ Hạ Uyên nghe xong lời giải thích, nhưng cô chỉ nghĩ, không quan trọng, miễn là có người ở đó.
Sau nửa tháng, tình hình Trương Tấn Phong ổn định, anh được chuyển đến khu VIP, Võ Hạ Uyên vẫn theo sát anh một bước không rời, ngày nào cũng cắm hoa tươi trong phòng, dịu dàng mà nói chuyện với người đàn ông. Những cay đẳng khổ cực, những lời khó thổ lộ, Võ Hạ Uyên đều từ từ mà kể cho anh nghe.
“Phùng Bảo Đạt nói trước đây anh bị mất ngủ trầm trọng, vậy nên bây giờ định ngủ bù đúng không?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lau má cho Trương Tấn Phong, nói: “Không phải là không được, nhưng anh phải nhanh chóng tỉnh lại. Em và Bào Ngư đều đang đợi anh. “
Người nằm trên giường cứ im lặng, cứ nửa tháng lại trôi qua, lại một vòng tròn lập lại Võ Hạ Uyên nhìn đến mức muốn khóc, cô cúi đầu, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Võ Hạ Uyên quay đầu lại, phát hiện đó là Phùng Bảo Đạt.
Biểu hiện của Phùng Bảo Đạt không đúng lắm, Võ Hạ Uyên đợi đến khi bước ra khỏi phòng mới hỏi: “Sao vậy?”
“Thưa bà chủ, tin tức Tổng giám đốc Trương bị bản và nhập viện bằng cách nào đó đã đến tai nhà họ Trương, ông Trương vẫn sống chết giấu diếm, cậu chủ Trương Thiên Định cũng không có ở đó.” Phùng Bảo Đạt do dự nói rồi dừng lại.
“Vậy nên?”
Một số thành viên của gia đình họ Trương đang bắt đầu không an phận” Phùng Bảo Đạt thì thào: “Bà chủ, cô vẫn còn nhớ Trương Thế Trạch chứ ạ?”
“Nhớ chứ”
“Lúc anh ta bị nhà họ Mai đuổi về, hai chân đã bị đánh gấy. Mối hận này, cha anh ta Trương Văn Thanh luôn ghi nhớ.”
“Ý anh là gì…”
Ánh mắt Phùng Bảo Đạt chùng xuống: “Trương Văn Thanh đến rồi, ông ta muốn lợi dụng cơ hội này mà giậu đổ bìm leo.”
Ý tứ của Phùng Bảo Đạt cô hiểu nhưng cô không biết mình có thể làm gì. Phùng Bảo Đạt dường như nhìn thấy sự do dự của cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Bà chủ, Tổng giám đốc Trương đã từng lập di chúc. Tất cả cổ phần và tài sản thuộc về cô. “
Võ Hạ Uyên kinh hãi ngẩng đầu.
Phùng Bảo Đạt biết nói với Võ Hạ Uyên những chuyện này là tàn nhẫn, nhưng hiện tại Tổng giám đốc Trương vẫn nằm trên giường bệnh, Trương Văn Thanh lại hung hăng, “Đang yên đang lành ..” Võ Hạ Uyên lẩm bẩm nói: “Anh lập di chúc làm gì chứ?”
Phùng Bảo Đạt thở dài, một lúc sau chậm rãi nói: “Trước khi mà anh ấy đến An Giang, cơ thể của Tổng giám đốc Trương đã xuất hiện vấn đề. Anh ấy không chỉ bị mất ngủ kinh niên mà còn có dấu hiệu suy giảm tạng. Trước khi cậu chủ bị bắt cóc, Tổng giám đốc Trương… Anh ấy không thể ăn uống bình thường. Bác sĩ nói rằng đó là chứng biếng ăn do rối loạn căng thẳng. “
Nhìn thấy khuôn mặt dần tái nhợt của Võ Hạ Uyên, Phùng Bảo Đạt kịp thời dừng lại: “Bà chủ, Tổng giám đốc Trương biết rõ tình cảnh của bản thân, di chúc đã được lập trước khi cứu cậu chủ. “
Phùng Bảo Đạt đợi rất lâu, không đợi Võ Hạ Uyên lên tiếng mà nói tiếp.