Võ Hạ Uyên nhắn tin hỏi: “Cô tự vẽ hả?”
Tô Nguyệt Đình: “Đúng đó, đẹp không?”
Võ Hạ Uyên: “Đẹp, rất đẹp!”
Tô Nguyệt Đình: “Vậy tôi tặng cô một bức”
Võ Hạ Uyên chưa kịp nhắn lại, Tô Nguyệt Đình đã nhắn: “Vậy ngày mai cô có tới nữa không?”
Đem theo tia hi vọng, và nhiều hơn cả là sự cẩn thận dè dặt.
Võ Hạ Uyên đã nói từ trước, người bình thường rất khó từ chối yêu cầu của Tô Nguyệt Đình, vả lại đây vốn không phải là thỉnh cầu, mà là một lời mời, Võ Hạ Uyên lập tức đồng ý: “Có, đúng mười hai giờ trưa mai, tôi mời cô ăn cơm!”
Sự vui mừng của Tô Nguyệt Đình truyền qua màn hình: “Không cần đâu, tôi làm cơm cho cô ăn.”
Võ Hạ Uyên mỉm cười, sau đó tắt đèn ở đầu giường, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Trương Tấn Phong, bắt đầu ngủ.
Sáng hôm sau, nghe nói Võ Hạ Uyên muốn đến nhà người khác chơi, Trương Tấn Phong lập tức lùi lại tất cả lịch trình, quyết định đi cùng.
“Thật sao?” Võ Hạ Uyên vừa thay quần áo vừa nói: “Mình em đi cũng không sao đâu.”
“Tô Nguyệt Đình đúng không?” Trương Tấn Phong nhìn thời tiết, tiếp.
tục tìm áo khoác cho Võ Hạ Uyên: “Anh còn chưa gặp mặt lần nào, rốt cuộc là người thế nào phải đợi anh xác nhận mới được, vả lại, em còn đang mang thai, nhỡ có chuyện gì anh làm thế nào?”
Võ Hạ Uyên hiểu sự lo lắng của Trương Tấn Phong, gật đầu: cùng nhau đi”
Trương Tấn Phong tự mình lái xe, khi sắp đến, Võ Hạ Uyên hơi căng thẳng: “Trước kia em toàn dùng mỡ dịch dung ở phòng tập yoga, tuy chỉ dùng chút thôi nhưng khác bây giờ nhiều lắm, anh nghĩ liệu Nguyệt Đình có tức giận không?”
“Tức giận thì mình về nhà” Trương Tấn Phong không thèm quan tâm sở thích của người khác.
Xe rẽ vào một phố cổ, Tô Nguyệt Đình gọi điện tới, âm thanh dịu dàng: “Tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xám, phải hai người không?”
Cô ấy biết chồng của Tiểu Uyên cũng định tới, nghĩ rằng chắc chắn đây là một người đàn ông thật thà, có trách nhiệm.
Sau đó Tổng giám đốc Phong thật thà, có trách nhiệm dừng xe lại, xuống xe, ở nơi hẻm có kiến trúc che khuất ánh sáng như thế này, anh vừa bước xuống, ánh sáng như ùa tới.
Tô Nguyệt Đình: “….”
Trương Tấn Phong mở cửa xe bên ghế phụ, Võ Hạ Uyên ôm mặt đi xuống.
Tô Nguyệt Đình lập tức bị chú ý: “Hạ Uyên, cô sao thế?”
“Nguyệt Đình, cô thấy thì đừng giận nhé” Võ Hạ Uyên nói.
“Sao lại giận được” Tô Nguyệt Đình hơi sốt ruột: “Rốt cuộc là làm sao?”
Võ Hạ Uyên buông tay ra.
Tô Nguyệt Đình ngẩn ra một chút, sau đó nhìn kĩ Võ Hạ Uyên hồi lâu: “Hạ Uyên….cô trang điểm hả?”
“Không phải, trước kia tôi có một thời kì đặc biệt, hơi kéo khóe mắt lên một chút, đây mới là tôi thật” Võ Hạ Uyên giải thích: “Tôi sợ người khác nhận ra”
Tô Nguyệt Đình mới tới đây không lâu, bình thường cũng không hay xem mấy thú trên mạng, hầu hết đều là ngắm trăng vẽ tranh, không hiểu ý của Võ Hạ Uyên lắm.
“Chồng tôi khá nổi tiếng, tôi sợ phiền phức đó” Võ Hạ Uyên tiếp lời.
Tô Nguyệt Đình lập tức hiểu rau, sau đó cười, khóe mắt cong lên: “Hạ Uyên, cô đẹp lắm” Sau đó hơi gật đầu với Trương Tấn Phong, nhẹ nhàng nói: “Chồng cô cũng thế”
Trương Tấn Phong không nhịn được mà nhíu mày, quá trong sáng, đến cả lời khen người khác cũng khiến người ta không tìm ra chút giả tạo nào.
“Cảm ơn” Trương Tấn Phong tiếp lời.
“Tôi sống ở trong, con đường này tương đối khó đi, hai người theo.
tôi” Tô Nguyệt Đình hơi ngại ngùng.
“Không sao, cô dẫn đường đi!” Võ Hạ Uyên cười nói.
Tô Nguyệt Đình thật mừng vì quen được Võ Hạ Uyên, đến đây cũng không chê nơi cô ở, mà Võ Hạ Uyên lại che giấu thân phận, chắc nhà cô không đơn giản.
Đập vào mắt là một ngôi nhà nhỏ vô cùng đẹp, bây giờ đang trời thu, hoa cúc nở đẹp vô cùng, bốn bề hơi tối, chỉ có cái sân nhỏ như được hắt ánh sáng lên vậy, đẹp không nói lên lời.
“Sau khi cậu tôi mất, để lại một căn nhà cho tôi, nhưng tôi không quen ở đó nên bán đi rồi, ở đây thoải mái hơn” Tô Nguyệt Đình vừa mở cửa, vừa chào đón họ vào, không hề để ý đó là chuyện riêng của mình, cô rất quý Võ Hạ Uyên, muốn chia sẻ cuộc sống của mình với cô ấy.
Trương Tấn Phong đánh giá cẩn thận một lượt, một cái sân rất phổ thông, nhưng vì chủ nhà mà dường như phát sáng.
Mẫn cảm, sạch sẽ, tinh tế, đây là bốn chữ tổng kết Trương Tấn Phong dành cho Tô Nguyệt Đình.
“Biết hai người định tới, tôi đã bắc cơm xong rồi, hai người đợi ở phòng khách nhé, tôi đi xào rau” Tô Nguyệt Đình rót nước cho hai người.
Phòng khách trang trí rất sạch sẽ phóng khoáng, treo vài bức tranh sơn thuỷ, sắc thái cổ xưa, chiếc sô pha chắc đã dùng vài năm, có chỗ vì giặt nên biến thành màu trắng, không khí thoảng hương hoa, hiếm thấy Trương Tấn Phong không chê bai chút nào, lập tức ngồi xuống.
“Tôi giúp cô” Võ Hạ Uyên không yên tâm lắm.
Đừng đừng đừng, bếp kiểu cũ, cô không biết dùng đâu, ở đây đợi tôi thôi, ba món, làm nhanh lắm” Tô Nguyệt Đình xua tay với Võ Hạ Uyên, quay người ra khỏi cửa, chốc lát đã reo lên tiếng dầu lóc bóc, có hương vị cuộc sống vô cùng.
“Thế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi. Trương Tấn Phong gật đầu.