Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 467


Sau khi tĩnh tâm suy nghĩ hồi lâu, Võ Hạ Uyên tính toán việc này rối mù ở trong bụng. Không ngờ ngày hôm sau tới lớp học yoga, Võ Hạ Uyên vừa nhìn thấy Tô Nguyệt Đình liền chú ý tới vòng cổ mà cô ấy đang đeo, cô nhất thời gấp đến độ vò đầu bứt tai.





Dựa theo cách nói của Tô Nguyệt Đình, Trần Quốc Bảo không thích cô ấy, nhưng nếu không thích, sao Trần Quốc Bảo lại đeo vòng cổ đôi?





Đó rõ ràng chính là một đôi.





“Hạ Uyên, cô bị sao vậy?” Ánh mắt sắc bén của Tô Nguyệt Đình phát hiện Võ Hạ Uyên có chỗ không đúng.





“Không sao”





Võ Hạ Uyên điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: “Giữa trưa tôi có bảo dì giúp việc mang canh gà đến, còn có một lồng bánh bao nhỏ. Cô ăn cùng nhé?”





Tô Nguyệt Đình gật đầu: “Được.”





Trong lòng Võ Hạ Uyên tràn đầy bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng của Tô Nguyệt Đình, bản thân vẫn là một đứa trẻ, bây giờ còn phải nuôi thêm một đứa trẻ.





Giữa trưa Lê Hào đưa cơm tới đây, Võ Hạ Uyên tìm một vị trí yên tĩnh im cùng hưởng thụ với Tô Nguyệt Đình. Nhưng có người không đi tìm phiền phức, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.





Người phụ nữ trong nhà khai thác mỏ an vị ngồi bàn sát bên cạnh Võ Hạ Uyên, vừa mới ăn được hai miếng đã bắt đầu ba hoa khoác lác: “Tôi đã phái người hỏi thăm, chính là có thai khi chưa kết hôn”





Sau chữ “Có thai khi chưa kết hôn”, cắn răng nói ra.





Mặt Tô Nguyệt Đình lập tức tái nhợt.





“Loảng xoảng” một tiếng, Võ Hạ Uyên vứt thìa ở trên bàn, phát ra âm thanh không nhỏ. Cô nhìn người phụ nữ lạnh giọng nói: “Công ty khai thác mỏ Kim Hải đúng không?”





Người phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó mặt lộ vẻ châm chọc: “Không phải cô đã sớm biết nhà tôi làm gì rồi sao?”





“Ý của tôi là, cô còn dám nhiều lời nói một câu vô nghĩa nữa thì công ty nhà các người ngày mai sẽ đóng cửa. Cô có tin không?” Võ Hạ Uyên hỏi.





Cô rất có khí thế, thu lại vẻ mặt ôn hòa, lễ phép, đúng là phá lệ làm cho người ta sợ hãi.





Sắc mặt người phụ nữ dần dần trở nên khó coi: “Tôi cũng không phải dễ dọa như vậy. Cô lấy gì để dọa tôi”





Võ Hạ Uyên gắn từng tiếng: “Vậy cô thử nói lại lời nói lúc này một lần nữa xem”





Nhìn thấy ánh mắt hận không thể ăn thịt người của Võ Hạ Uyên, cuối cùng người phụ nữ cũng sợ hãi, cô có chút buồn bực cầm lấy đồ ăn xoay người rời đi.





Lúc này Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy hốc mắt Tô Nguyệt Đình đã đỏ lên, cô vội vàng cầm tay người phụ nữ lên: “Không có việc gì.





Nguyệt Đình, cô chỉ cần nghe người thân cận nói, đừng nghe người khác nói lung tung”





Thật ra bụng Tô Nguyệt Đình có chút không thoải mái, nhưng cô ấy không muốn làm cho Võ Hạ Uyên lo lắng, vì thế nuốt nước mắt trở về, nói với bản thân phải kiên cường, gật đầu: “Được”





Nhưng sự thật là, Tô Nguyệt Đình là một người yếu đuối, cô ấy giống như nước miền Trung, vô cùng trong suốt nhưng lại không đủ dữ dội.





Lo lắng đối phương sẽ gây phiền phức, Võ Hạ Uyên nói một tiếng với Trương Tấn Phong.





Hôm nay tan học sớm, Võ Hạ Uyên và Tô Nguyệt Đình là hai người cuối cùng ra khỏi lớp học yoga.





Bởi vì có người khiêng biển quảng cáo bản đi qua, cho nên Trần Quốc Bảo ban đầu không nhìn thấy những người khác, chỉ chú ý tới Võ Hạ Uyên, vì thế vô cùng vui vẻ hô một tiếng: “Chị dâu”





Trần Quốc Bảo không biết vì sao Võ Hạ Uyên lại tức giận với mình, nhưng đối phó phụ nữ mà thôi, chỉ cần nhận sai là xong chuyện.





Vì thế Trần Quốc Bảo tự mình đi tới chỗ tập yoga, tay cầm ba mươi sáu đóa hoa cẩm chướng. Chị dâu như mẹ, chắc là đạo lý này. Nếu mà tặng hoa hồng linh tinh, có khả năng chỉ trong năm phút Trương Tấn Phong sẽ đuổi tới sau đó đánh đầu anh ta.





Tô Nguyệt Đình hơi sửng sốt, âm thanh này…





Võ Hạ Uyên sợ tới mức máu dồn lên đến đỉnh đầu. Cô đột nhiên ngẩng đầu, sau khi chắc chắn là Trần Quốc Bảo, liền lôi kéo Tô Nguyệt Đình bỏ chạy trước. Nhưng vẫn không kịp, biển quảng cáo đã bị khiêng đi, mặt Tô Nguyệt Đình đứng ở phía sau lộ rõ.





Dường như trong nháy mắt, sắc mặt Trần Quốc Bảo bỗng biến đổi.





Còn hỏi cái gì nữa?





Còn muốn cái gì mà hỏi sự thật?





Như này cũng đủ chứng minh mọi thứ.





Lần đầu tiên Võ Hạ Uyên nhìn thấy tức giận trên mặt Trần Quốc Bảo.





Người đàn ông ném hoa đi, đáy mắt bốc lên ngọn lửa, sắc mặt xanh mét bước tới, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Nguyệt Đình.





Tô Nguyệt Đình nức nở một tiếng, nhanh chóng trốn phía sau Võ Hạ Uyên.





“Anh đứng ở chỗ đó” Võ Hạ Uyên quát.





Trần Quốc Bảo tức giận, Võ Hạ Uyên còn tức giận hơn anh ta.





“Anh đừng lại đây.”





Tuy Võ Hạ Uyên thấy Trần Quốc Bảo dừng lại, nhưng khóe miệng không khỏi run rẩy, trong lòng cũng sợ hãi. Cô xoay người, ôm lấy Tô Nguyệt Đình: “Không có việc gì, không có việc gì. Chúng ta về nhà”





Trần Quốc Bảo quát: “Chị dâu! Chị cách xa cô ta ra một chút, cô chính là người chuyên nói dối”





Võ Hạ Uyên cảm giác được cả người Tô Nguyệt Đình lập tức cứng ngắc, cảm xúc muốn liều mạnh với Trần Quốc Bảo càng mãnh liệt.





“Anh… Con mẹ nó!” Võ Hạ Uyên xoay tay, hiếm khi bùng nổ.





Tô Nguyệt Đình bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã không chút máu nào lại trắng đến mức dọa người: “Hạ Uyên, Hạ Uyên, cô xem tôi… Có phải đang chảy máu đúng không?”





Cô ấy nói xong câu đó, cả người liền mất đi ý thức

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK