Đáy mắt Trương Tấn Phong thoáng hiện lên sự kinh ngạc cùng với tán thưởng. Tất cả những gì Võ Hạ Uyên làm rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước.
Võ Hạ Uyên đã suy nghĩ rất nhiều, từ ánh mắt của Lý Dư Nhiên, cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Sau đó cô cố tình đi đến chỗ vắng người, bật điện thoại sang chế độ ghi âm, cô không chắc rằng Lý Dư Nhiên sẽ đến, nhưng nếu cô ta đến thật, cô chẳng qua chỉ cần di chuyển ngón tay một chút.
Vậy mới có thể có được một màn đặc sắc như bây giờ.
Các phóng viên đều như sắp phát điên lên, có mấy người chạy thật nhanh đi gọi điện thoại. Trợ lý của Lý Dư Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, chạy tới ngăn cản: “Đừng có nói lung tung!”
“Cái này còn gọi là lung tung sao?” Trên đời này vĩnh viễn không thiếu những kẻ giậu đổ bìm leo – “Thế này mà là nữ hoàng thanh khiết à, nhìn bề ngoài có vẻ như không cần thứ gì, hóa ra trước nay vẫn luôn tơ tưởng đến vị trí của người khác. Nếu hôm nay không có sự thông minh của bà Trương, tôi e rằng cũng bị con người này tẩy não đến chết”
“Đúng vậy, có điều không biết sau chuyện này có thể còn lại bao nhiêu người hâm mộ nữa, haha.”
Đồng tử của Lý Dư Nhiên run r: cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: giám đốc Trương, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Không thể” Trương Tấn Phong thản nhiên nói – “Công ty giải trí Tinh Hoa nên thay đổi cơ cấu rồi”
Sự việc bị nhiều người chứng kiến như vậy, Lý Dư Nhiên cố gắng nghiến răng nuốt xuống cơn tức giận. Cô ta bị đưa lên lầu rồi nhanh chóng rời đi bằng cửa sau Trương Tấn Phong gây sức ép khiến tin tức ngay trong đêm hôm đó tràn ngập khắp nơi, hình tượng mà Lý Dư Nhiên đang duy trì bỗng chốc sụp đổ tan tành, tuy vẫn còn một số fan cuồng nhưng không tránh được sự mất mặt nghiêm trọng.
Sự việc này khiến mọi người vô cùng thích thú, cuộc họp thường niên của Phong Thiên không chỉ thành công mà còn sôi nổi náo nhiệt hơn cả những năm trước.
Về phần Võ Hạ Uyên, do có Trương Tấn Phong nên đám phóng viên gần như không dám đưa tin tức gì về cô, dù có viết cũng chỉ dám viết vài câu.
Cùng lúc đó, Trương Tấn Phong khiến mọi người dồn hết sự chú ý vào Lý Dư Nhiên, còn anh thực sự đã tìm thấy một số manh mối.
Ngay từ sự việc bức ảnh, Trương Tấn Phong đã cảm thấy không ổn, cho đến khi Lý ất hiện, người phụ nữ này tự tin thái quá, kẻ đứng đằng sau cô ta chắc chắn không hề đơn giản như vậy, mục tiêu của cô †a không phải là Võ Hạ Uyên, mà chính là anh “Tổng giám đốc Trương, hai ngày qua Lý Dư Nhiên thường xuyên liên lạc với ai đó.”
Phùng Bảo Đạt nói: “Chúng tôi đã nhờ cơ quan có thẩm quyền kiểm tra rồi. Số điện thoại đó từ nước Mỹ”
“Có thể tra ra đó là ai không?”
Phùng Bảo Đạt lắc đầu: “Đối phương che dấu rất kĩ, ngay cả họ tên cũng không thể tra ra được”
*Tôi biết rồi” Ánh mắt Trương Tấn Phong tối sầm lại: “Phái thêm người đến bảo vệ an toàn cho vợ tôi, đề phòng Lý Dư Nhiên chó cùng rứt giậu.”
Bên kia, Võ Hạ Uyên vẫn đi làm như bình thường, thỉnh thoảng kiểm tra tin tức về Lý Dư Nhiên, cảm thấy cô ta thật thảm hại.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào… Võ Hạ Uyên dựa vào ghế, nặng nề thở dài, cô cũng có thể tàn nhắn, độc ác như vậy. Trong thâm tâm cô biết rất rõ rằng một khi bản ghi âm được phát ra, Lý Dư Nhiên sẽ thân bại danh liệt, nhưng lúc đó cô không cảm thấy gì khác, chỉ nghĩ rằng đó là do chính Lý Dư Nhiên gieo gió gặt bão mà thôi.
Võ Hạ Uyên vẫn luôn không màng danh lợi, nhưng sau khi ở cạnh Trương Tấn Phong, cô đã bộc lộ ra một tính cách khác.
Cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt sáng như đuốc của ba Trương Tấn Phong khi nhìn cô, gắn từng chữ nói: “Võ Hạ Uyên, cô nên làm con dâu nhà họ Trương chúng tôi, cô với Tấn Phong vô cùng phù hợp”
Võ Hạ Uyên lúc đó thật muốn chửi thề, con trai ông mỗi ngày đều nghĩ cách muốn giết tôi, bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng không phải không có lý.
Buổi tối tan làm sớm, Võ Hạ Uyên trong lòng có tâm sự bèn đậu xe ở ven đường, sau đó cởi giày đi xuống giẫm lên sóng biển mà chơi đùa. Lúc này đã đến giờ ăn tối, xung quanh không có người, cô rất vui vẻ tận hưởng không gian yên tĩnh.
Võ Hạ Uyên cúi người nhặt vỏ sò, không hiểu sao sống lưng bỗng cảm thấy lạnh người, cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy một chiếc xe đang từ trên bậc thang lao xuống, hướng thẳng về phía cô!
Cũng may vẫn còn cách một đoạn, Võ Hạ Uyên phản ứng rất nhanh, lập tức chạy sang hướng khác.
Chiếc xe quay đầu trên cát có chút chậm, Võ Hạ Uyên đã bước đến bậc thang được hai ba bước, nhưng người trong xe rõ ràng là muốn cô chết, đạp mạnh ga bám theo cô, bánh xe bị bậc thang chặn lại nhưng vẫn hung hăng lao về phía trước. Sau một hồi gấp gáp, chiếc xe dừng lại cách Võ Hạ Uyên chừng nửa mét, động cơ vẫn còn đang kêu.
Võ Hạ Uyên té ngã trên mặt đất, tim đập liên hồi, những vệ sĩ vẫn đi theo bảo vệ cô vội vã lao vọt đến.
Võ Hạ Uyên được nâng dậy, nhất thời không nói nên lời, chỉ chỉ vào ghế lái, có người phản ứng lại lôi người ngồi trong ghế lái ra, Võ Hạ Uyên cố gắng quan sát, là Lý Dư: Nhiên với gương mặt đang bịt kín.
Võ Hạ Uyên tức giận cười lạnh: “Cô…”
Giọng nói cô trở nên khàn khàn – “Cô thật sự cho rằng đâm chết tôi ở chỗ này thì không có người tìm ra cô sao?”
Ánh mắt Lý Dư Nhiên đầy thù hận, vẫn còn chút hình tượng lạnh lùng, cô ta nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên: “Không vấn đề gì cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô chết!”
Võ Hạ Uyên nghiêm túc suy nghĩ: “Có không ít người muốn nhìn thấy tôi chết đâu, sợ rằng cô phải xếp hàng rồi”
Vệ sĩ: “…” Quả nhiên là người phụ nữ của Tổng giám đốc Trương, cái khí chất gan dạ thông minh này, nếu đổi thành người khác chắc sớm bị dọa khóc rồi “Giúp tôi một chút, chụp ảnh nơi này lại, chụp cận cảnh cô ta nữa” Võ Hạ Uyên phân phó, sau đó nhàn nhạt cười với Lý Dư Nhiên: “Cô không giết nổi tôi, vậy thì bây giờ sẽ đến lượt tôi.”
Qua sự việc của Vũ Tuyết Mai cô đã hiểu rõ rồi, có bao nhiêu người ngấm ngầm mưu tính muốn được ở bên cạnh Trương Tấn Phong, nếu cô không tàn nhẫn, e rằng xương cốt cũng không còn.
Sự thật là bây giờ dù cô có tàn nhẫn, cũng không cảm thấy có điều gì sai trái với lương tâm của mình.
Lý Dư Nhiên điên cuồng hét lên, đẩy đám vệ sĩ ra, Võ Hạ Uyên hừ lạnh: “Lớn tiếng một chút, có người chứng kiến càng tốt hơn”
Lý Dư Nhiên đột nhiên sững sờ, ánh mắt nhìn Võ Hạ Uyên cũng không còn vẻ khinh thường nữa. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta làm những chuyện như vậy không những không làm tổn thương Võ Hạ Uyên mà còn khiến cô ngày càng sắc bén hơn.
Đúng lúc này, sau lưng họ vang lên một âm thanh chói tai, sắc mặt của vệ sĩ chợt thay đổi rõ rệt, họ vội nói: “Thưa bà, xin thứ lỗi” Và đưa Võ Hạ Uyên ra xa hơn một chút.
Lý Dư Nhiên vui mừng khôn xí mắt lưng tròng, cao giọng hét lên: “Minh Khanh, cứu tôi với!”
Một chiếc ô tô thể thao màu đỏ rất ngầu bay tới, đúng vậy, nó đã bay tới, nhưng vì tính năng quá xuất sắc nên nó đã hạ cánh an toàn, tạo ra một cú hất đuôi tuyệt đẹp trước mặt Lý Dư Nhiên, đồng thời dọa sợ những người vệ sĩ đang khống chế Lý Dư Nhiên.
Lý Dư Nhiên ngã nhào ra, tiến đến kéo cửa xe, nhưng vừa bước vào đã bị đạp một cú Cú đạp này vô cùng nặng nề, Võ Hạ Uyên nhìn thấy sắc mặt Lý Dư Nhiên tái nhợt, ôm lấy ngực nằm trên mặt đất, nghẹn ngào ho dữ dội.
“Phế vật vô dụng” Một giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp nhưng tà ác không thể giải thích được.
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu tím bước xuống xe, dáng người rất cao, khuôn mặt…
Võ Hạ Uyên hít một hơi lạnh, trên đời này thật sự có người đàn ông nhan sắc còn đẹp hơn phụ nữ.
Người đàn ông có đôi mắt phượng hơi nhếch lên, khóe mắt hơi đỏ, lộ ra vài phần lắng lơ, tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, giống như một đóa hồng nở trong tuyết. Ngay cả làn da cũng giống như sương tuyết bám trên cánh hoa, trắng vô cùng. Mái tóc màu hạt dẻ, hơi có gợn xoăn, thật sự là yêu nghiệt!