Lê Đình Cảnh nhìn về phía Kỷ Thuần. Ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên mặt cậu một chút thôi, nhưng Kỷ Thuần có cảm giác, tựa như bị kim độc chọc cho một cái, không một chỗ nào thoải mái hết.
Cậu mất tự nhiên nhanh chóng đứng dậy, nói với Võ Hạ Uyên: “Vậy hôm nào đó tôi sẽ tới tìm cô sau.”
“Hôm nào cơ đấy?” Lê Đình Cảnh nhíu mày: “Lá gan của cậu cũng lớn ghê”
Kỷ Thuần hít sâu một hơi nói: “Tôi đến cũng chả phải để trộm gà bắt chói”
“Thế này mà còn nói không phải?” Lê Đình Cảnh châm chọc: “Nếu đã không phải sao cậu không tìm chồng cô ấy mà nói?”
Kỷ Thuần lập tức xệ mặt xuống, lớn tiếng quát: “Cô ấy là vợ Trương Tấn Phong! Trương Tấn Phong và ông chủ tôi trước giờ một sống hai chết! Tôi nói rồi anh ta sẽ đồng ý sao?”
Lê Đình Cảnh làm bộ hiểu rõ ngọn ngành thốt lên: “Ồ!” một tiếng, sau đó tiếp tục truy hỏi: “Thế ra ông chủ nhà cậu là Kỷ Thần Nam hả?”
“Đúng vậy!” Kỷ Thuần gật đầu nói khẳng định như chuyện đương nhiên, nhìn qua khuôn mặt cậu ta còn thấy một chút đắc ý nho nhỏ.
Võ Hạ Uyên: “…
Lê Đình Cảnh nhận được câu trả lời chắc chắn, thoả mãn xoay người lên lầu. Trước khi đi anh ta còn bỏ lại cho Võ Hạ Uyên một câu: “Hóa ra là Kỷ Thần Nam muốn cầu cạnh cô?
Cố gắng mà nắm bắt nhé-”
Kỷ Thuần: “…”
Kỷ Thuần nhăn nhó hỏi cô: “Tôi lại nói sai cái gì à?”
‘Võ Hạ Uyên lành lạnh nhìn về phía cậu †a hỏi lại: “Trước giờ cậu đã từng nói đúng rồi à?”
Kỷ Thuần: “…Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi giấu ông chủ nhà tôi lén lút đến tìm cô. Nếu như chuyện này bị ông chủ biết được, chắc chăn ông ấy sẽ mắng tôi cho xeml”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Chỉ mắng thôi à?
Anh ta không đánh cậu sao?” Dù sao thì từ trước tới giờ người dám ngỗ nghịch trước mặt Kỷ Thần Nam, không một ai có kết quả tốt.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” Kỷ Thuần hoi hơi không vui hỏi lại.
‘Võ Hạ Uyên hoàn toàn phục rồi, đây là bảo bối Kỷ Thần Nam mò được từ đâu thế? Thật khiến người ta nhìn mà than thở. Có thế thấy người như cậu ta có thể sống đến hiện tại mà không bị đánh chết, hoặc nói chính xác hơn là không liên lụy chết Kỷ Thần Nam, quả thực là kỳ tích vô cùng!
‘Võ Hạ Uyên hỏi: “Rốt cuộc Kỷ Thần Nam làm sao? Tại sao cậu lại muốn tôi tới cứu anh ta?
Kỷ Thuần do dự mấy giây, lập tức quay đầu chạy mất.
Võ Hạ Uyên: “222”
Kỷ Thuần đang chạy đột nhiên quay đầu lại, hung ác nói: “Chắc chăn cô đã thương lượng kĩ càng với cái tên Lê Đình Cảnh kia, cố ý lừa tôi! Ông chủ nói quả không sai, phụ nữ xinh không thể tùy tiện tin tưởng! Các người đều vô đạo đức như nhau!”
‘Võ Hạ Uyên thành khẩn nói: “Nhóc con, người như cậu không cần lừa…
Xem ra Kỷ Thuần rất muốn dừng lại lườm cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn quyết không nói, tức giận bỏ đi ‘Võ Hạ Uyên bị hành động của cậu làm cho bật cười. Lê Đình Cảnh cũng thật là, đang yên đang lành lại chạy đến nói linh tinh? Bây giờ thì hay rồi, cô ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không dung lại. phải vác thêm cái tội “thông đồng làm bậy”.
Quên đi, Võ Hạ Uyên đứng dậy lên lầu. Vấn đề Kỷ Thần Nam có thể giải quyết chắc chản sẽ không cân dùng đến c¿ Nếu như thật sự dùng đến…Nghĩ đến chuyện Kỷ Thần Nam dùng ám chỉ tâm lỹ cho Khương Minh để cậu ta gây thương tổn cho.
Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên lập tức muốn nói mười ngàn lần không muốn.
Lúc cô trở về đến phòng, Trương Tấn Phong đã tỉnh rồi. Trên mặt anh mang theo chút khó chịu khi bị mạnh mẽ quấy rối ép phải rời giường.
Không cần ngẫm nghĩ, dựa vào ngón chân Võ Hạ Uyên cũng biết, chắc là một cú điện thoại của Lê Đình Cảnh đnáh thức anh dậy.
Bình thường cũng chả có gì, thế nhưng cái tên kia lại năm lần bảy lượt nói ra toàn những việc chạm đến vảy ngược của Trương Tấn Phong Võ Hạ Uyên ngồi bên cạnh người đàn ông của mình, vòng tay ôm cổ anh nhẹ giọng nói “Không nói chuyện gì thành cả. Kỷ Thuần mới chỉ nói đúng một câu là muốn em cứu Kỷ Thần Nam, không chờ cậu ta nói xong, Lê Đình Cảnh đã xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện mất rồi”
Trương Tấn Phong khan giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái tên ngốc nghếch kia còn cho rằng chúng ta đang đùa cậu ta, thế là đi mất”
‘Võ Hạ Uyên nói xong còn cười ra tiếng.
“Có bệnh không đi khám bệnh, còn tới quấy nhiễu giấc mộng nhà người ta” Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, cùng nhau nằm trở lại giường.
Buổi tối Trần Anh Thư đến uống canh ngọt, Lê Đình Cảnh đến ăn chực cơm. Mọi người mới ăn được một nửa, điện thoại của Trương Tấn Phong gấp gáp vang lên. Võ Hạ Uyên thấy mày anh nhăn lại, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt chút nào.
“Hả?” Trương Tấn Phong lạnh giọng, cuối cùng lại đáp một tiếng: “Ừm”
Cúp điện thoại, Trương Tấn Phong nhanh chóng gọi cho Phùng Bảo Đạt dặn dò: “Bây giờ nhân lúc gió nhỏ, ra ngoài tìm Kỷ Thuần một chút xem, nên tìm xung quanh khách sạn với cả đoạn đường cái cách đó không xa nữa”
‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc hỏi anh: “Sao thế anh?”
“Kỷ Thần Nam nói Kỷ Thuần vẫn chưa trở lại, còn nói thời tiết ác liệt như vậy, lo lắng có chuyện. Xem ra anh ta đã biết Kỷ Thuần đến tìm em, đã như vậy, chúng ta cũng phải cho người ta lời giải thích thỏa đáng” Nói vậy nhưng trên mặt Trương Tấn Phong vấn dửng dưng như không.
Võ Hạ Uyên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thâm nghĩ con gấu con sẽ không gặp chuyện trên đường thật chứ?
Một tiếng sau, Phùng Bảo Đạt mang theo Kỷ Thuần mặt mày xám xịt trở về.
“Xe cậu ấy thả neo ở trên đường” Phùng Bảo Đạt mang theo giọng điệu giải quyết việc chung nói vậy. Thế nhưng mỗi khi tâm mắt rơi vào trên người Kỷ Thuần, khóe miệng Phùng Bảo Đạt đều là không ngừng được khế giương lên: “Cậu ta lôi xe ra sửa mãi không được, còn định đi bộ trở về biệt thự nhà họ Kỷ đấy”
Phùng Bảo Đạt nói xong, nghiêng đầu qua cố gắng nhịn một chút, lại nghiêm mặt nói: “Sau đó bị tôi nhặt được.”
Kỷ Thuần đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đang cười tôi đấy à?”
Phùng Bảo Đạt hờ hững nói: “Không có, chẳng qua là tôi cảm thấy tính toán từ vị trí tôi nhặt được cậu đến biệt thự nhà họ Kỷ mà nói cũng gần ba mươi ki lô mét. Để đi bộ được về đó cậu Kỷ Thuần đây thật sự rất có nghị lực”
Kỷ Thuần lập tức quát lên: “Còn cần anh phải nói chắc?”
“Phụt” Trần Anh Thư che miệng lại cười ra tiếng.
“Mấy người đang cười nhạo tôi đấy àI” Kỷ Thuần tức giận đến mức xù lông lên: “Mấy người có thôi đi không!” Thấy dáng vẻ tức giận đến thế của cậu ta ngay cả Trương Tấn Phong ngày thường luôn bày ra vẻ mặt cứng ngắc cũng không nhịn được khẽ giương khóe miệng!
Lê Đình Cảnh cười như không cười nói với Kỷ Thuần: “Trước đó tôi còn chưa tin mấy lời Võ Hạ Uyên nói cho lắm, bây giờ buộc phải tin rồi: Quần áo Kỷ Thuần nhắn nhúm, tóc rối tung lên như ổ gà, cậu ta căm tức nhìn Võ Hạ Uyên hỏi: “Cô đã nói cái gì với anh ta?”
‘Võ Hạ Uyên không trả lời mà hỏi lại: ‘Ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không?”
Kỷ Thuần: “Không ăn!”
Lúc Kỷ Thần Nam chạy tới, Võ Hạ Uyên cười híp mắt ra mở cửa. Thấy nụ cười đó của cô trong lòng Kỷ Thần Nam chợt cảm thấy không ổn. Sau đó anh ta vừa ngẩng đầu lên lâp tức nhìn thấy hình ảnh Kỷ Thuần đang ngồi trước bàn ăn ăn như hùm như sói.
Kỷ Thần Nam: “..”
Mọi người phía sau: đừng vội vàng thế chứ!
Kỷ Thuần phát hiện ra Kỷ Thần Nam đã đến lập tức ngừng lại. Cậu ta nhanh chóng quẳng cái đùi gà trong tay xuống, vội vã nuốt nốt số đồ ăn trong miệng xuống, mồm miệng toàn dầu mỡ bóng loáng nói: “Ông chủ, ông tới đón em rồi”
Kỷ Thần Nam: “…Ù” Tuy rằng Kỷ Thần Nam rất không muốn nhưng anh ta vẫn phải thừa nhận.
Võ Hạ Uyên lập tức thấy buồn bực. Rốt cuộc là Kỷ Thuần có thân phận gì? Sao lại có thể đáng giá cho Kỷ Thần Nam nhường nhịn che chở như vậy? Đổi thành một người khác dám làm như thế, chỉ sợ Kỷ Thần Nam đã cho người ta nổ banh xác rồi.
“Ăn xong chưa?” Kỷ Thần Nam cao hơn so với Kỷ Thuần một cái đầu. Anh ta đứng ở trước mặt cậu cúi thấp người xuống, làm cậu có cảm giác rất ngột ngạt.
Kỷ Thuần lưu luyến quay đầu lại nhìn thức Đại ca Kỷ Thuần à, ăn trên bàn, thấp giọng nói: “Ăn xong rồi”
Kỷ Thần Nam hít vào một hơi thật sâu nói với Kỷ Thuần: ‘Ăn xong rồi thì về với tôi, đừng quấy rầy tổng giám đốc Phong nữa”
Trương Tấn Phong chậm rãi lên tiếng: “Không sao, không bằng anh Kỷ cũng ngồi xuống trước nghỉ ngơi một lát, để cho Kỷ Thuần ăn no đi”
“Tôi no rồi!” Kỷ Thuần gắt lên.
Kỷ Thần Nam cởi xuống áo choàng trên người, tự phụ tao nhã nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh”
Võ Hạ Uyên tiến đến trước mặt Kỷ Thuần hỏi: “Cánh gà cay mới ra lò, ăn không?”
“Đừng nói chuyện với tôi!” Kỷ Thuần quay mặt đi, không quá hai giây, lại quay đầu lại nhìn cô hỏi: “Ngon, ăn có ngon không?”
Lần này Võ Hạ Uyên mới nở nụ cười chân thành, đứa nhỏ này, thật sự rất ngây thơ.
Trương Tấn Phong rót cho Kỷ Thần Nam một chén trà do Võ Hạ Uyên tự tay pha chế, trà ấm tiến thẳng từ yết hầu xuống dạ dày làm ấm lòng người không ít, anh nói: “Anh Kỷ này, cứ lộ ra uy hiếp trắng trợn như thế, không phải cử chỉ sáng suốt đâu”
Kỷ Thần Nam nở nụ cười không chút ấm áp nói: “Ai dám cả gan động vào Kỷ Thuần, kẻ ấy sẽ chết” Anh ta dừng một chút mới nói “Còn nữa, anh và cô Phong đây, đều không phải hạng người lang sói” Bằng không, cũng sẽ không mang Kỷ Thuần trở về, còn cho cậu ăn cùng một mâm cơm.