“Thầy Phạm” Lưu Sầu Định gọi.
“Tới đây, giới thiệu với mọi người một chút.” Phạm Ninh Phong đứng trước mấy người: “Đây là Lưu Sầu Định, sao? Xinh đẹp chứ? Hai vị này là nhà sản xuất của Endless Media, đâu là đạo diễn Trương”
Lưu Sầu Định bắt tay từng người một, đều ghi nhớ lại.
Nói chuyện với bọn họ xong, Phạm Ninh Phong ở cạnh Lưu Sầu Định, thoải mái nói: “Cô Trương đâu?”
“Trong nhà có việc, có lẽ một thời gian dài nữa không về, bây giờ tôi theo chị Lam, là người đại diện của đàn anh Đỗ Minh Thông” Lưu Sầu Định giải thích.
Ánh mắt của Phạm Ninh Phong có chút phức tạp, chớp một cái, sau đó lộ ra ý cười: “Thật sao?” Anh ta nói, khoác tay lên vai Lưu Sầu Định: “Đi, tôi dẫn cô đi gặp mấy nhân vật càng lợi hại hơn, Lưu Sầu Định run nhẹ lên, vô thức bài xích, nhưng nghĩ tới lúc ở đoàn làm phim, Phạm Ninh Phong rất có quy củ, hẳn là không có ác ý nên nhịn lại.
Ai ngờ trước mặt người khác, Phạm Ninh Phong lại khoe khoang, không ngừng ôm Lưu Sầu Định vào trong lòng mình, đầu ngón tay còn không ngừng xoa trên đầu vai của cô, ông trời làm chứng, Lưu Sầu Định muốn nôn lắm rồi.
Lần cuối cùng, Lưu Sầu Định không thể không tránh khỏi bàn tay của Phạm Ninh Phong, không để ý đến vẻ mặt ngay lập tức cứng đờ của người kia, nghiêm túc nói: “Thầy Phạm, chúng ta vẫn nên đi đứng bình thường đi”
“Bình thường sao?” Phạm Ninh Phong liếm khóe miệng bóng nhãy: “Sầu Định, cô Trương thật sự có việc sao? Nói tóm lại, vụ bê bối một tháng trước vẫn ảnh hưởng đến cô, cô Trương kịp thời dứt ra, mặc dù cô vẫn còn ở công ty Thiên Thần nhưng tài nguyên đều bị cướp cũng chỉ là chuyện vài phút, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô tiền đồ tốt đẹp, sao nào?”
Lưu Sầu Định nghe xong thì ngây người, không hiểu sao trong não của Phạm Ninh Phong lại chứa nhiều thứ như vậy, nếu không phải sáng nay Phạm Minh Trạch còn cầm bảy tám tài nguyên tới cho cô lựa chọn thì suýt cô đã tin rồi.
“Không cần đâu thầy Phạm, bây giờ tôi ở Thiên Thần rất tốt” Lưu Sầu Định không muốn ở cạnh Phạm Ninh Phong, nếu không ngày mai báo chí lại đưa tin gì đó không tốt.
Ai ngờ Phạm Ninh Phong lại giận tái mắt: “Tôi cho cô một con đường tôi mà cô lại không đi?”
Lưu Sầu Định không thèm để ý tới anh ta, vừa quay người liền bị Phạm Ninh Phong nắm lấy cổ tay: “Lưu Sầu Định, cô…”
“Buông ra” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, dọa Phạm Ninh Phong vô thức buông lỏng tay.
Một giây sau, Lưu Sầu Định được tiến vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, nhàn nhạt hương chanh, là Hạ Khương Linh.
“Không sao chứ?” Hạ Khương Linh cúi đầu hỏi.
Không ít người chú ý về bên này, nhưng để cho cô tiếp tục đối mặt với Phạm Ninh Phong, còn không bằng ở bên cạnh Hạ Khương Linh, bởi vì hành động vừa rồi của Phạm Ninh Phong thật khiến cô ngán ngẩm.
“Vẫn ổn” Lưu Sầu Định nhẹ giọng nói.
Hạ Khương Linh không chỉ là kẻ hung hãn, cũng là người có tiếng tăm, cộng thêm chuyện của nhà họ Tạ trước đó anh cũng cố lộ ra ngoài, cho nên Phạm Ninh Phong nhận ra được.
Sắc mặt Phạm Ninh Phong cực kỳ khó coi, nụ cười gượng gạo, không đúng, sau chuyện kia hai người còn liên hệ đâu?
Mặc kệ là tiền tài hay quyền lực, Phạm Ninh Phong có xách dép cho Hạ Khương Linh cũng không xứng. Bây giờ Lưu Sầu Định nằm trong lòng đối phương, anh ta dám cướp người à? Đương nhiên là không rồi.
Phạm Ninh Phong miễn cường nở nụ cười: “Anh Hạ”
“Sầu Định không thích anh, cho nên sau này tránh xa cô ấy ra một chút, nếu không… Hạ Khương Linh nhìn vào cánh tay phải của Phạm Ninh Phong, chỉ hận không thể chặt xuống.
Ý lạnh trong mắt Hạ Khương Linh tràn ra, Phạm Ninh Phong sợ hãi nói: “Vâng, không thành vấn đề, anh Hạ cứ yên tâm!” Sau đó mặt trắng bệch biến mất trong đám người.
“Này, người đều đi rồi” Lưu Sầu Định đẩy Hạ Khương Linh ra.
Ai ngờ Hạ Khương Linh lại giữ gương mặt bình tĩnh, trực tiếp kéo cô rời khỏi tiệc rượu.
“Anh làm gì thế?” Lưu Sầu Định tức giận nói.
“Em thiếu cái gì, anh cho!” Hạ Khương Linh buông tay cô ra, giữ khoảng cách như một quý ông, đáy mặt lại như thú dữ: “Sầu Định, em không thích hợp sống trong cái vòng tròn này, chỉ cần không có chỗ dựa, em sẽ bị những tên đàn ông kia cắn nuốt không còn mảnh xương” Mặc dù anh cẩn thận bảo vệ như vậy thì vân sẽ có những kẻ như Phạm Ninh Phong xuất hiện.
Hạ Khương Linh nói những lời này Lưu Sầu Định đều hiểu: “Nhưng đã đi tới bước này, bảo tôi từ bỏ sao?”
“Vậy em nói đi, em muốn tiêu chuẩn gì?”
“Tôi muốn…” Lưu Sầu Định nói được một nửa thì cảm thấy kỳ lạ: “Không đúng, em muốn tiêu chuẩn gì sao phải nói với anh?”
“Lưu Sầu Định!”
“Hạ Khương Linh!” Lưu Sầu Định cũng không cam lòng chịu yếu thế mà hét trở về, phong thủy luân chuyển, mình bây giờ vốn không sợ anh!