Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Tương kế tựu kế


“Thịnh Thế” quả thật đã trở thành tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Lâm, lần này.


không kêu gọi truyền thông nhiều như thế nữa, chỉ đơn giản là tìm vài người bạn tụ họp, đương nhiên là diễn viên chính phải đến, để giữ chút mặt mũi cho đạo diễn Lâm.


Vị trí được hẹn tại một quán bar.


Sau này Võ Hạ Uyên mới biết quán bar tên là “Thanh Lam” này đã mở được tám năm, chỉ phí thấp nhất là mười triệu, đa số đến đây đều là người giàu có cùng ngôi sao nổi tiếng, hôm nay cũng không ngoại lệ.


Ngay từ đầu Trương Tấn Phong nghe thấy “Thanh Lam” liền thay đổi sắc mặt, anh không muốn Võ Hạ Uyên đi đến đó, cuối cùng lại bị một nụ hôn của người phụ nữ làm cho thoả hiệp, anh chỉ định thời gian phải về nhà trước.


mười giờ, vì thế, Võ Hạ Uyên đặc biệt kêu Trần Duy Hòa, đến lúc cô đi rồi, Trần Duy Hòa đến hộ tống Đỗ Minh Thông về nhà.


Lúc bọn họ đến đã là năm giờ chiều, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trằng quần tây đen đứng ở cửa, cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng hiểu được lời nói của Trương Tấn Phong là có ý gì.


Đỗ Minh Thông nói nhỏ: “Chị Uyên, đừng suy nghĩ nhiều, Thanh Lamï không kinh doanh loại hình kiểu như thế này đâu, ‘Thanh Lam có hai quy tắc: Một là không được đánh bạc, hai là không được bán dâm. Những thứ này đều là để trang trí vẻ bên ngoài.”


“Thật không có sao?” Võ Hạ Uyên nhíu mày.


Đỗ Minh Thông khẽ ho một tiếng: “Đương nhiên, có thích nhau thì có thể để lại thông tin liên lạc, đến khi ra khỏi cánh cửa này, thì đó là chuyện của hai người, không liên quan gì đến quán bar”


Có lẽ đây chính là lý do mà Trương Tấn Phong cuối cùng cũng đồng ý với mình, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ.


Đạo diễn Lâm đã uống ngà ngà say, nhìn ra được ông vấn còn khá phấn khích, kéo lấy Đỗ Minh Thông dẫn đi, bây giờ danh tiếng của Đỗ Minh Thông đang đi lên, nói trắng ra là do “Thịnh Thế” đẩy lên, đạo diễn Lâm được phen đi khoe với người ngoài ‘Võ Hạ Uyên quét một vòng, phát hiện quán bar này có tổng cộng ba tầng, tâng một là để mọi người vui chơi, tầng hai thì cao cấp hơn, yên tĩnh hơn một chút, cô nhìn thấy Diệp Vĩ Thanh, tầng ba… dành để nghỉ ngơi?


Võ Hạ Uyên liếc nhìn thấy từng căn phòng nhỏ, cũng lười đi tìm hiểu.


Trần Duy Hòa đang cầm ly sâm panh ra vẻ bình tĩnh: “Chị Uyên, em hơi căng thẳng”


“Căng thẳng cái gì? Võ Hạ Uyên cười nói: “Em là trợ lý duy nhất của Đỗ Minh Thông, chút nữa không chừng sẽ có rất nhiều người nịnh bợ em, cho nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên!


Trần Duy Hòa vừa nghe thấy như vậy, lập tức được trấn an hơn rất nhiều, nghĩ thâm rằng còn có bà chủ nhà họ Trương đứng cạnh tôi đây.


Không lâu sau đám đông kéo đến, Diệp Vĩ Thanh từ tầng hai đi xuống đứng bên cạnh Lâm Diệu Thương.


Lần này Lâm Diệu Thương không lạnh lùng nhìn Võ Hạ Uyên nữa, thậm chí còn gật đầu cười, trong lòng Võ Hạ Uyên ngay lập tức hoảng hốt nổi lên tia cảnh giác, người phụ nữ này muốn làm gì?


Diệp Vĩ Thanh nhìn Võ Hạ Uyên một cái, thản nhiên chào hỏi nói chuyện với đạo diễn Lâm, bầu không khí dần trở nên thân thiện hơn, rượu vừa bốc lên, bắt đầu xảy ra nhiều chuyện mất kiểm soát.


Bình tĩnh nhìn nữ diễn viên đang ngồi trên đùi một nhà sản xuất khác, Võ Hạ Uyên tựa vào một bên nhâm nhi sâm panh, lúc này một người đàn ông phục vụ cầm ly rượu đỏ tiến lên, vẻ ái muội cười đùa với Võ Hạ Uyên: “Cô gái này, có muốn uống không?”


Người đàn ông phục vụ dưới áo sơ mi trắng quần tây đen, trang phục tiêu chuẩn của “Thanh Lam”, dáng dấp không tệ, dáng vẻ khi anh ta cười lên trông rất tỏa nắng, trồng có vẻ như gặp phải tình huống mà Đỗ Minh Thông đã nói, Võ Hạ Uyên để ý thấy có một danh thiếp dưới ly rượu, nếu cô mang thứ này về nhà mà bị Trương Tấn Phong phát hiện được, ngày mai cô còn thể nhìn thấy ánh mặt trời không?


Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không tiện, đi đi.”


Người đàn ông phục vụ hơi kinh ngạc, ánh mắt quét qua dáng người linh hoạt hấp dẫn của Võ Hạ Uyên một vòng, không cam tâm hỏi: “Thật sự không muốn?”


“Không muốn” Võ Hạ Uyên kiên quyết.


Người đàn ông phục vụ lịch sự gật đầu: “Thế thì thôi, tạm biệt”


“Cô Uyên, chúng ta uống một ly nhé?” Bên này vừa đuổi người đi, Lâm Diệu Thương liền yểu điệu bước tới.


‘Võ Hạ Uyên cũng lười chơi thái cực quyền với cô ta, đi thẳng vào vấn đề: “Lý do uống là gì thế?”


Lâm Diệu Thương cười nói: “Là tôi có mắt mà như mù, không biết cô Uyên lại có địa vị quan trọng trong thiên hạ như thế, bây giờ tôi muốn tiêu tan đi hiềm khích lúc trước với cô Uyên có được không?”


Thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn, đạo lý này Võ Hạ Uyên rất rõ, nhưng cô hiểu rõ hơn rằng Lâm Diệu Thương càng không đáng để kết bạn.


Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn thấy đạo diễn Lâm và Diệp Vĩ Thanh đều đang nhìn về phía bên này, thậm chí đạo diễn Lâm còn gật đầu, Võ Hạ Uyên hiểu rõ, đạo diễn Lâm không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy hai người phụ nữ này đều là người của hai bên công ty giải trí, không còn gì tốt hơn là bắt tay giảng hoà.


Nếu bây giờ cô từ chối, trái lại lộ ra cô có vẻ hẹp hồi.


Võ Hạ Uyên đưa tay ra, thay vì không đón nhận cú bắt tay của Lâm Diệu Thương đưa trước mặt, cô lại cầm lấy một ly rượu khác trong tay, Lâm Diệu Thương dùng sức cầm dưới đáy ly, bắt gặp ánh mất của Võ Hạ Uyên, liền buông tay ra.


Lâm Diệu Thương cúi đầu uống rượu, che giấu đi sự thâm độc trong ánh mắt, may mà cô ta đã chuẩn bị tốt, hai ly rượu đều được bỏ thuốc.


‘Võ Hạ Uyên vừa uống rượu vừa thầm tính trong lòng, nhiều người như vậy Lâm Diệu Thương không thể hạ độc được, dù sao cũng chỉ là những thủ đoạn hèn hạ như thế, hơn nữa trước khi tới đây cô đã uống một viên thuốc của Bùi Tố, chắc là không có vấn đề gì.


Tuy là nói như vậy, Võ Hạ Uyên vẫn có chút căng thẳng, cũng không biết là thuốc có tác dụng hay không, cô hạ quyết tâm, chốc lát nhận thấy có điều gì không ổn, cô sẽ gọi điện thoại cho Trương Tấn Phong, sau đó tìm một nơi an toàn để núp.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Võ Hạ Uyên lấy điện thoại di động ra xem, qua hai mươi phút rồi, hình như không có chuyện gì Đột nhiên, Võ Hạ Uyên nhìn quanh, Lâm Diệu Thương đâu?


“Nhìn thấy Lâm Diệu Thương chưa?” Vừa lúc Trần Duy Hòa bưng điểm tâm đi ngang qua bên này, Võ Hạ Uyên kéo anh ta lại Trần Duy Hòa không có chút thiện cảm với Lâm Diệu Thương, cau mày nói: “Chị Uyên, chị quan tâm đến cô ta làm gì? Vừa rồi cô ta ngồi bên cạnh ảnh đế Thanh đó. Nhìn bộ dạng trông hận đến nỗi không thể dán lên người anh ta, sau này giống như là đã uống nhiều, liền tìm cớ để lên lầu rồi”


“Ừm” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Em mau đi đi”


Lâm Diệu Thương thích Diệp Vĩ Thanh, điểm này Võ Hạ Uyên đã sớm nhìn ra, mà bây giờ cô càng quan tâm đến chuyện khác, với tửu lượng của Lâm Diệu Thương, cô ta không thể nào say nhanh như vậy được, trước đây cô ta có thể đánh bại hai người đối diện trên bàn rượu mà không hề đỏ mặt… Võ Hạ Uyên bắt đầu lo lắng, Lâm Diệu Thương không thể nào.


không phân biệt được ly nào đã hạ thuốc, cách giải thích tốt nhất là cả hai ly đều có độc!


Võ Hạ Uyên hít thở một hơi thật sâu, cho dù nói thế nào, cô rất biết ơn Bùi Tố từ tận đáy lòng Tầng hai phải không? Võ Hạ Uyên xoa xoa ngón tay, ‘cô có nên buông tha Lâm Diệu Thương không?”


“Sao có thể như thế được? Trong ánh mắt Võ Hạ Uyên lướt qua một tia lạnh lẽo, lúc Lâm Diệu Thương bảo cô uống rượu, thế nhưng lại không có một chút do dự, loại người này nếu không cho một bài học thì sau này chỉ thêm tệ hơn.


Võ Hạ Uyên bước tới bàn trung tâm, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đó có cả Diệp Vĩ Thanh.


“Đạo diễn Lâm, tôi có thể đi dạo ở tầng hai và tầng ba được không?” Võ Hạ Uyên cười hỏi “Sao thế, cảm thấy nhàm chán?” Đạo diễn Lâm nhìn xung quanh tìm kiếm: “Chờ đã, tôi tìm người…”


Diệp Vĩ Thanh đột nhiên đứng dậy: “Vừa hay tôi cũng muốn đi dạo một chút, cùng đi nhé cô Uyên”


‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc nhìn Diệp Vĩ Thanh, nhưng nghĩ đến sự phát triển sau đó, cô cũng không từ chối Vừa bước vào hành lang dẫn lên lầu hai, ồn ào của đại sảnh như bị một tầng sương mù bao phủ, Diệp Vĩ Thanh bước đi bên cạnh Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi vì những chuyện trước đây”


Võ Hạ Uyên nhìn Diệp Vĩ Thanh: “Gì thế?”


“Không có gì” Diệp Vĩ Thanh không biết Võ Hạ Uyên có thật sự ngốc hay giả bộ ngốc, nhưng những lời tổn thương đó cũng không thể lặp lại lần nữa: “Sau này Đỗ Minh Thông có thắc mắc về việc quay phim, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”


Anh ta chỉ có thể thông qua con đường này, hy vọng có thể nhìn thấy Võ Hạ Uyên nhiều lần hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK