Đã lâu rồi cha Trương không thấy Trương Tấn Phong ăn nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng đầy chua xót: “Đứa trẻ ngốc này, người già đến lúc sẽ chết là chuyện thường tình mà.
Ta bây giờ đã có cháu trai, còn có cả chất trai nữa, không còn gì tiếc nuối đâu. Thật ra trước kia ta không yên lòng chuyện của con nhất, nhưng bây giờ ta yên tâm rồi”
Nói rồi ông nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Con có một người vợ rất tốt, đừng để người ta thất vọng nữa”“
Trương Tấn Phong cúi đầu, đáp lời.
“Lúc trước ta không hiểu hết, đổ hết trách nhiệm về cái chết của mẹ con lên người con cũng là ta sai” – Cha Trương lấm bẩm, vừa nói chuyện trong mắt vừa ánh lên tia sáng, cuối cùng cũng chậm “Tấn Phong… Ta nhìn thấy mẹ con rồi, bà ấy đến đón ta.”
“Vâng..” – Trương Tấn Phong nắm chặt tay ông Trương.
“Các con cũng phải sống thật tốt, phải thật khỏe mạnh…” – Cha Trương khó khăn nghiêng đầu, giống như muốn nhìn hết tất cả mọi người, rồi ông nở nụ cười, chậm rãi nhầm mắt.
“Ông nội…” – Trương Thiên Định nghẹn ngào.
Trương Tấn Phong cảm nhận được tay cha Trương dần trở nên lạnh cứng, trong lòng tràn ngập hối hận.
Anh oán hận ông, nhất là lúc anh biết được ông ấy xem mình là bàn đạp cho Trương Thiên Định. Anh nhanh chóng sắp xếp việc kinh doanh của Phong Thiên một cách gọn gàng, sau đó trả lại nguyên vẹn cho.
Trương Thiên Định, nghĩ là sẽ không nợ cha cái gì nữa.
Không nợ gì sao?
Còn, bởi vì một nửa cái mạng này là do ông cho anh.
Cho đến bây giờ, Trương Tấn Phong chưa bao giờ tiếc chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của cha Trương. Ông muốn thứ gì chỉ cần nằm trong phạm vi của mình anh đều làm hết.
Có thể đến bây giờ Trương Tấn Phong mới phát hiện ra còn quá ít, thời gian anh còn có thể bên cạnh ông Trương thật sự quá ít “Hạ Uyên..” – Trương Tấn Phong khàn giọng.
‘Vành mắt Võ Hạ Uyên đã đỏ hoe, nghe vậy nhanh chóng đi đến, ôm Trương Tấn Phong vào lòng, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu mà…”
Trương Tấn Phong vòng tay ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Hạ Uyên”
Lo lắng rằng anh sẽ bưồn bã và đau lòng, lúc Võ Hạ Uyên mang một chút nước đến cho anh, cô có bỏ vào đó một viên thuốc, nhìn Trương Tấn Phong uống cạn mới thôi.
“Vẫn khó uống như mọi khi” – Sắc mặc Trương Tấn Phong tối sầm đi rất nhiều, anh miễn cưỡng nở nụ cười với Võ Hạ Uyên: “Anh không sao mà”
Trương Tấn Phong chỉ mềm yếu một chút trước mặt Võ Hạ Uyên, còn khi đối mặt với mọi người, anh vẫn là ET bất khả chiến bại.
Cha Trương qua đời, nội bộ nhà họ Trương có lục đục, bọn họ chắc chắn không dám làm gì với Trương Tấn Phong. Dù sao lúc cha Trương còn sống cũng không thể làm khó được anh, điều bọn họ cảm thấy hứng thú chính là Trương Thiên Định kia kìa.
“Mấy năm nay cậu luôn thu lại nanh vuốt, ngược lại còn để cho người khác coi thường mình không ít” – Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Sắc mặt Trương Thiên Định rất khó chịu: “Cháu có thể xử lý tốt”
“Tôi hy vọng là như vậy” – Trương Tấn Phong nói tiếp: “Mấy ngày nay tôi sẽ ở lại nhà họ Trương”
Ý là muốn bảo vệ cho anh ta.
Trương Thiên Định mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói.
Trương Tấn Phong đã không còn quan tâm đến chuyện nhà họ Trương từ rất lâu rồi nên gần đây mới biết được trong nhà đang xuất hiện một nhóm người. Trong đó có một người tên là Trương Quân Xuyên, là em họ của Trương Thiên Định. Hai năm gần đây bộc lộ tài năng của mình, đầu óc không tệ, nhưng chỉ không tệ trong ao nước nhà họ Trương thôi, còn nếu đặt bên cạnh Trương Tấn Phong để so sánh thì không bằng một góc.
Trương Thiên Định đã không nhúc nhích đã lâu, Trương Quân Xuyên bắt đầu chịu không nổi.
Hôm đó ở nhà cũ của nhà họ Trương, Võ Hạ Uyên vừa cắt cho Trương Tấn Phong một đĩa trái cây, chưa kịp đặt đĩa xuống thì đã thấy một đám người đi vào. Người đàn ông trung niên đi đầu quét mắt nhìn cả nhà giống như ông †a mới là chủ nhà. Khi thấy Trương Tấn Phong, ông ta không giấu nổi kinh ngạc.
Trương Tấn Phong nhướn mày nói: “Xem ra phải đổi hết nhóm bảo vệ cũ rồi.”