Quãng đời còn lại dài như vậy, cô phải ghi chép tất cả cuộc sống hàng ngày của Trương Tấn Phong trong đó, đợi khi hai người già đi, album đã đây một phòng, để con cháu đời sau hâm một!
Đổ nước và đậy nắp xong, Võ Hạ Uyên nhận được điện thoại của Lưu Sầu Định.
“Hạ Uyên, em qua vòng thử vai rồi” Giọng nói của Lưu Sầu Định cực kỳ vui mừng: “Đạo diễn nói em rất có tiềm năng”
“Tốt quá” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra: “Em giao hợp đồng liên quan cho Đỗ Minh Thông, anh ấy sẽ chống lưng cho em.
“Vâng, Hạ Uyên, Giám đốc Phong sao rồi?”
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng chị không yên tâm, nên đã bảo anh ấy ngủ rồi”
Nói chuyện phiếm vài câu, Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong sắp tỉnh, lập tức chào tạm biệt với Lưu Sầu Định.
“Cảm giác ra sao?” Võ Hạ Uyên lấy thêm áo khoác cho Trương Tấn Phong.
“Không khó chịu nữa” Trương Tấn Phong quay trái quay ‘Anh ngửi thấy mùi mì xào rồi”
“ừ”
“Anh có thể ..”
“Không thể”Võ Hạ Uyên nghiêm khắc liếc anh: “Không biết quý trọng bản thân gì cả”
“Không phải có em yêu quý thay anh sao?” Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên.
Đức Minh bưng kín mắt, chỉ là khe hở trên tay đủ để hai con cá vàng bơi qua.
Bệnh của Trương Tấn Phong đến cũng nhanh đi cũng nhanh, chủ yếu do Võ Hạ Uyên kè kè chăm nom, hai ngày sau liền khỏe mạnh như thường.
Hôm nay Trương Tấn Phong được cho phép đi làm, nếu không anh nghĩ mình sẽ điên mất.
“Đỡ hơn nhiều rồi” Võ Hạ Uyên nói.
“Vậy sao, đúng rồi chị Uyên, hôm qua Tạ Nhi Đinh đến tìm em” Ngữ khí của Lưu Sầu Định không khác gì thường ngày.
“Nói cái gì?”
“Vẫn giọng điệu đó, bảo ta rời khỏi Hạ Khương Linh, nhưng làm sao có thể?” Từng chữ Lưu Sầu Định nói đều nồng nặc tình nghĩa, không phải đùa cợt.
Võ Hạ Uyên dưới đáy lòng thầm thở dài: “Em hiểu rõ là được”
Võ Hạ Uyên biết Lưu Sầu Định đang làm gì đó mờ ám sau lưng cô nhưng chỉ cần không liên lụy đến Thiên Thần, không ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân của em ấy, thì bọn họ sẽ không can thiệp.
Là người đều phải kiềm chế, dù sao cũng cầm tìm cách giải tỏa nỗi lòng phải kiềm chế ấy.
Hôm qua Lưu Sầu Định thử vai nữ 2 trong một bộ phim điện ảnh võ hiệp, nữ chính đã sớm được quyết định, là một ngôi sao nữ trẻ tên Tô Thấm, chỗ dựa sau lưng vô cùng vững chắc, thật ra lúc ấy Lưu Sầu Định thử vai, phía bên Tô Thấm cũng ra một thân mồ hôi lạnh, dù sao quản lý của cô ta cũng là Mợ chủ Uyên, nếu Tổng giám đốc Phong không ra mặt còn tốt, chỉ lo Tổng giám đốc Phong mở miệng… Nhưng không ai ngờ rằng Lưu Sầu Định Lại chọn vai nữ 2, điều này làm người khác có ấn tượng tốt hơn với cô, ngay từ đầu không quá kiêu ngạo, cũng coi như biết đạo lý sinh tồn.
Năm ngày sau chính thức bắt đầu quay bộ phim điện ảnh này, trước đó Lưu Sầu Định phải đóng xong 2 quảng cáo.
Thời gian còn đủ, Võ Hạ Uyên càng có thêm nhiều thời gian ở cạnh Trương Tấn Phong.
Chiều hôm nay, Tổng giám đốc Phong nhõng nhẽo nài nỉ mãi, cuối cùng cũng dụ được vợ mình tới công ty, anh muốn dẫn vợ đi ăn thịt nướng.
Lúc Võ Hạ Uyên đến, mấy nhân viên cấp cao đang ở trong văn phòng của Trương Tấn Phong, khiến cô vừa mở cửa đã sững người, sau đó theo bản năng muốn lùi ra ngoài: “Các vị tiếp tục đi, tôi….
“Vào đi” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Xong ngay đây”
Lý Dĩnh cũng ở đó, cô ta thấy Võ Hạ Uyên quen cửa quen nẻo bước đến quầy rượu, tất cả tủ ở văn phòng của Trương Tấn Phong đều có mật mã, nhưng Võ Hạ Uyên đều biết, cô mở tủ rượu, lấy ra một lọ rượu trái cây màu hồng, màu cực kỳ đẹp mắt, vừa mở nắp đã nghe Tổng giám đốc Phong nói: “Nửa ly thôi”
“Một ly” Võ Hạ Uyên không hề nhượng bộ.
Trương Tấn Phong: “Bản lĩnh tăng rồi?”
“Ừm” Võ Hạ Uyên nhấp một ngụm, cảm thấy mỹ mãn, hương đào này thật sự rất thơm “Quên hai cái bánh ngọt của Đức Minh rồi hử?”
Trương Tấn Phong bị người nắm điểm yếu trong tay, lập tức nghẹn lời.