Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 396: Gây rối ở cửa hàng trang sức


Trái tim của Trần Anh Thư đập loạn xạ, hơi kích động một chút: “Này, này, này?” Cô vội vàng đi theo sau Võ Hạ Uyên.


Người phụ nữ đó vốn đang lựa chọn đồ trang sức, Võ Hạ Uyên có con mắt sắc bén nên nhìn thấy cô ta chọn được hai thứ, một chiếc là sợi dây chuyền đính kim cương, còn lại là một chiếc nhẫn hồng ngọc, vì sợi dây chuyền có giá gấp đôi chiếc nhãn nên cô ta còn đang do dự.


Cuối cùng người phụ nữ đó cầm lấy chiếc nhân lên rồi nhìn sợi dây chuyền đầy tiếc nuối.


Đúng lúc này có một đôi tay trảng nõn cầm lấy sợi dây chuyền, người phụ nữ đó lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấn “Chị dâu, dây chuyền nà đó” Cô quay đầu lại ni sáng trong mắt không ngừng chuyển động.


Trần Anh Thư ngay lập tức hiểu ý, làm bộ không hề nhận ra Lạc Vân, hai mắt sáng ngời: “Không tệ”


“Hay là chọn cái này đi?” Võ Hạ Uyên cầm trên tay đùa nghịch: “Tùy tiện đeo thôi, có thể dùng vào những dịp nho nhỏ, dù gì trong nhà chị cũng không thiếu đồ trang sức”


Thứ mà Lạc Vân không nỡ mua bây giờ lại bị người nói tùy tiện đeo, hơn nữa đối tượng lại là Trân Anh Thư.


Cô ta bỗng chốc nổi lần trước cô ta gây âm ï trước mặt của Trần Anh Thư đã khiến Võ Đức Duy biết được, không nghĩ tới người đàn ông đó lại tàn nhẫn như vậy muốn phong sát cô ta?


Cũng may có người kia nếu không chính mình đã rơi vào kết cục trộm gà không được còn mất nằm gạo.


Nhưng cũng bị Võ Đức Duy điên cuồng trả thù, các scandal khi còn trẻ liên tiếp bị tung ra khiến cho danh tiếng bị hủy hoại, gần đây mỗi khi ra cửa đều phải bao bọc đến kín mít.


Cô ta phải trải qua một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy mà Trần Anh Thư lại đến trước mặt khiêu khích cô ta.


Nghĩ tới đây, Lạc Vân kéo khăn quàng cổ xuống, rồi tháo kính râm ra nhìn về phía Trần Anh Thư: “Lâu rồi không gặp cô Anh Thư” Nói xong giật lấy sợi dây chuyền trên tay của Võ.


Hạ Uyên rồi nở nụ cười lạnh nhạt đây kiều ngạo: “Ngại quá là tôi nhìn trúng trước”


Trần Anh Thư khẽ hừ không thèm để ý tới cô ta.


“A, hóa ra cô quen biết với chị dâu của tôi à” Võ Hạ Uyên hoàn toàn không để ý tới sự thô lỗ của Lạc Vân, ngược lại cô cư xử khá hiểu chuyện: “Vậy cô cứ xem trước đi.”


Lạc Vân hừ lạnh một tiếng cảm thấy mình vớt vát lại được một lần.


“Đó là gì” Võ Hạ Uyên chào hỏi với nhân viên bán hàng: “Còn có đồ trang sức nào tốt hơn không?”





“Có đẹp không?” Cô cầm lấy một chiếc đưa đến trước mặt Trần Anh Thư.


Cô ấy chỉ cảm thấy lấp lánh rồi tùy tiện gật đầu: “Đẹp”


“Vậy là được rồi, chờ đã” Võ Hạ Uyên lấy điện thoại ra, rồi gọi cho Võ Đức Duy đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.


“Hạ Uyên?” Võ Đức Duy khẽ lên tiếng.


Cô giả bộ ngắm trang sức nên tay không rảnh cầm điện thoại, sau đó đặt di động lên bàn rồi mở chế độ loa ngoài: “Anh à, em và chị dâu đang xem đồ trang sức”


“Trời ạ, bà xã anh cuối cùng cũng bằng lòng đi xem đồ trang sức rồi à” Anh ấy vô cùng vui mừng: “Ở cửa hàng nào vậy? Hạ Uyên em cứ đưa chị dâu em khuân hết về cũng được”


Cô hài lòng nhìn säc mặt bỗng nhiên đen lại của người phụ nữ bên cạnh rồi cười nói: “Vậy anh cài đặt giới hạn thẻ của chị em là bao nhiêu vậy?”


“Không có hạn ngạch!” Nghe giọng điệu của Võ Đức Duy như thể nóng lòng tự mình muốn đến đóng gói hết lại: “Tùy ý mua đi, anh hoàn toàn có thể gánh nổi”


Trần Anh Thư cảm thấy vô cùng ngọt ngào lập tức ghé sát lại: “Cám ơn chồng nhé!”


“Ngoan mua đi!” Võ Đức Duy không ngừng thúc giục.


‘Võ Hạ Uyên cúp máy, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Cái này, cái này, còn có hai cái kia, đúng rồi hai sợi dây chuyền này nữa tất cả đều gói lại đi”


Nói xong vươn tay ra với Trần Anh thư: “Thẻ đâu?”


€ô ấy cố nín cười rồi đặt thẻ vào trong tay cô, nhìn thấy Lạc Vân đã tức giận đến mức muốn bay lên trời rồi nổ tung rễ.


Lạc Vân cố gắng tiếp cận với Võ Đức Duy bằng mọi cách chính là vì muốn được làm dâu nhà giàu, cô ta ở đây lựa chọn đã lâu lại nhìn thấy Trần Anh Thư tùy ý quẹt thẻ của Võ Đức Duy, thậm chỉ anh ấy còn vội vàng muốn cô ấy làm vậy, sao trong lòng của cô ta có thể bình tĩnh cho được?


“Bây giờ có Bơ sữa rồi, chị không thấy anh em vui đến mức nào đâu” Võ Hạ Uyên có ý nói cho Lạc Vân nghe: “Chờ sinh thêm một cậu nhóc nữa có khi anh em sẽ chết vì hạnh phúc mất!”


Lạc Vân chịu không nổi nữa mỉa mai nói “Vậy thì trước hết phải sinh ra được đã”


Những lời này của cô ta khá cay độc, ngay cả những người nhân viên khác cũng không khỏi nhìn sang, mà Võ Hạ Uyên để ý thấy có người rõ ràng đang chụp ảnh trong góc, hẳn là đã nhận ra Lạc Vân nên cố tình đổ thêm dầu vào lửa.


Cô ném đồ trang sức trong tay đi, lạnh lùng quay sang nhìn về phía Lạc Vân: “Cô này, làm phiền miệng lưỡi cô tích đức một chút, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi cô chính là nữ nghệ sỹ lúc trước đã đến tận cửa khiêu khích chị dâu tôi khi chị ấy đang mang thai đúng không? Thật nực cười, chị dâu tôi không có phúc đó chẳng lẽ cô có hay sao? Chẳng lẽ mệnh của cô chính là bị anh tôi đuổi ra ngoài à”


Lạc Vân hốt hoảng liếc nhìn xung quanh một vòng: “Cô đừng có nói bậy bạ.”


Võ Hạ Uyên cười chế giêu: “Chính mình đã làm gì thì trong lòng rõ nhất” Nói xong cô nhận lấy thẻ từ nhân viên phục vụ, sau đó nhét hộp trang sức và thẻ vào trong lòng của Trần Anh Thư.


Trần Anh Thư thở dài, em gái quá mạnh mẽ cô hoàn toàn không có cơ hội để thể hiện.


Khi Võ Hạ Uyên quay người lại, cổ tay khẽ xoay chuyển, dường như có bột phấn gì đó dính lên người của Lạc Vân.


Võ Hạ Uyên cố tình bước chậm lại sau đó đi chưa được bao xa thì giọng nói hoảng hốt của Lạc Vân vang lên phía sau: “Có cái gì vậy?


Có con gì bò lên trên người của tôi? Ngứa quá, sao lại ngứa như vậy? Cứu tôi với!”


Quả thật không hề có hình tượng.


“Đừng quay đầu!” Võ Hạ Uyên kéo Trần Anh Thư rồi hỏi: rất muốn hét lên một câu thật hả dạt Nửa tiếng đồng hồ sau, Võ Hạ Uyên đang ăn cùng với Trần Anh Thư trong một tiệm bánh ngọt, vừa mới lướt điện thoại đã nhìn thấy tin tức nóng hổi: “Lạc Vân làm ầm ï cửa hàng trang sức”


“Mau, mau, mau xem điện thoại đi”


Vốn dĩ Lạc Vân gần đây đang là tâm điểm săn đón tin tức của giới truyền thông, bây giờ lại bị bắt quả tang có thái độ lồi lõm, cộng với việc Thiên Thần cố ý nhằm vào cô ta nên họ không hề cố kị, các tài khoản marketing lớn tranh nhau truyền tải và chia sẻ, trên đó không chỉ thuật lại bằng hình ảnh mà còn có cả video.


Trong video vẻ mặt và miệng lưỡi cay độc của Lạc Vân không hề được che giấu, mà qua đoạn đối thoại của cô ta với Võ Hạ Uyên, mọi người đã đưa ra được một kết luận gây sốc: “Lạc Vân đã từng muốn quyến rũ người đàn ông đã có gia đình nhưng lại bị người ta vả mặt!”


Tuy nhiên người hâm mộ của Lạc Vân không chịu thừa nhận, cho rằng có người muốn bôi đen và làm xấu hình ảnh Lạc Vân ngọt ngào của bọn họ.


Nhưng ngay sau đó có người đã nhận ra Võ Hạ Uyên.


“Mẹ ơi! Đó có phải là cô Hạ Uyên hay không?


“Đúng vậy, là cô Hạ Uyên”


“Cô Hạ Uyên mắng Lạc Vân đã dụ dỗ anh trai của cô ấy…trời ạ tôi hối hận khi đã xem tin tức này, tôi sẽ không bị diệt khẩu nhỉ”


“Tôi không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy”


“Người hâm mộ của Lạc Vân vẫn còn đang cố tẩy trắng kìa? Cô Hạ Uyên không bao giờ mắng người, nhưng nếu mở miệng măng thì nhất định là đúng”


“Lạc Vân thật quá to gan, dám ra tay với cả anh trai của cô Hạ Uyên, cô ta xứng sao?”


“Chỉ có tôi cảm thấy chị dâu của cô Hạ Uyên rất xinh đẹp hay sao?”


“Xinh đẹp + 1”


Tống An Hiên cầm di động bước vào: “Chủ tịch Phon: Trương Tấn Phong kinh ngạc nhận lấy điện thoại rồi liếc nhìn, sau đó thở dài cười nói: “Để cho phòng Quan hệ công chúng ra tay đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK